Chỉ chốc lát sau, Vân Nhược Linh các nàng nói làm liền làm, bắt đầu hành động.
Trên thế gian này, không có chuyện gì có thể làm cho người ta chủ động như vậy, xua như xua vịt vẫn nguyện ý làm thì chỉ có thể là làm món ăn ngon.
Rất nhanh, Thu Nhi và Tiểu Lục đã lấy được hai con gà, hai con vịt, một con thỏ rừng, hai miếng thịt ba chỉ ở phòng bếp.
Lấy được nguyên liệu, Vân Nhược Linh liền điều động ký ức trong đầu, dựa theo phương pháp nấu ăn của ba mẹ, bắt đầu chỉ đạo Thu Nhi các nàng xử lý thịt.
Chẳng bao lâu, trong viện đã được lấp đầy với tất cả các loại hương thơm.
Có mùi vịt quay, thỏ nướng, gà nướng, thịt ba chỉ da giòn nướng.
Lúc này Thu Nhi đang quét dầu cho vịt quay đang nướng trên lửa. Lò sưởi phía dưới đốt lửa nhỏ, thịt vịt thoạt nhìn giòn tan, vàng óng, bên ngoài thơm ngon mà thịt lại mềm khiến người ta thèm thuồng.
Nếu đem miếng thịt vịt đặt lên bánh đa nem, ở bên trong cuộn hành lá, dưa chuột, nước sốt ngọt, tỏi nghiền, tư vị đó thật sự là hương thơm đầy miệng, ngon muốn nổ tung.
Thịt thỏ và thịt gà cũng bị nướng ra dầu, phía trên rắc hạt tiêu, muối, vừng, thì là, mùi thơm xông vào mũi, khiến tất cả các nha đầu ở đây đều thực chỉ đại động, hận không thể nhét hết thịt vào miệng.
Vân Nhược Linh thích nhất chính là thịt ba chỉ da giòn nướng này.
Lớp da của thịt ba chỉ được nướng giòn tan, màu vàng vàng, không ngừng truyền đến mùi thơm mê người, nhìn thấy nàng không nhịn được nuốt nước miếng.
"Oa, nương nương, người đang nướng cái gì mà thơm vậy? Mùi thơm đều bay đến Tinh Thần Các rồi."
Lúc này, hai huynh đệ Mạch Liên, Mạch Lan, còn có Phong Khánh Dương đã ngửi thấy mùi thơm, da mặt dày chạy tới.
"Gà nướng, vịt quay, thỏ rừng nướng, còn có thịt ba chỉ da giòn, thịt nướng rất nhiều, vừa hay chúng ta ăn không hết, hay là các ngươi cùng ăn đi?"
Vân Nhược Linh nói.
Chỉ hai miếng thịt ba chỉ này đã đủ cho bảy, tám người ăn rồi.
"Được ạ, đa tạ nương nương, không giấu gì người, ngửi thấy mùi thơm này của người, ta ăn khác cũng không có khẩu vị."
Mạch Lan cao hứng nói, nói xong vội vàng đặt kiếm xuống, cùng Tửu Nhi quét dầu.
Phong Khánh Dương gấp chiếc quạt to bằng bàn tay lại nhìn Mạch Lan: "Mạch Lan, Vương gia còn chưa đồng ý, các ngươi không gọi ngài ấy cùng ăn, cẩn thận lát nữa ngài ấy tìm cớ phạt các ngươi. ”
“Đúng vậy, để ta đi gọi Vương gia.”
Mạch Lan nói xong, đứng dậy muốn đi.
"Ngươi quay lại."
Vân Nhược Linh lặc chân đi tới, tức giận kêu lên một tiếng: "Đừng gọi hắn, chúng ta tự mình ăn không phải càng thoải mái hơn sao, hắn có Nam Cung Nguyệt, có thể đi ăn với Nam Cung Nguyệt, đến chỗ chúng ta làm gì?”
Ba người sửng sốt, xem ra Vương phi còn đang tức giận vì chuyện Vương gia cùng Nam Cung Nguyệt viên phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!