Vân Nhược Linh lạnh lùng cười: "Ta nói vừa rồi ngươi cầm chủy thủ ép ta lừa gạt bọn họ, ta mới nói như vậy. Sau đó ta đã cho ngươi dùng một loại thuốc gây mê để kiểm soát ngươi.”
"Nàng."
Tô Thất Thiếu trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh, hung hăng nghiến răng, Vân Nhược Linh cho rằng hắn ta sẽ tức giận, không ngờ hắn giơ một tay về hướng nàng nói: "Coi như nàng lợi hại. Có điều, trong thời gian ngắn như vậy, bổn thế tử phải chạy trốn như thế nào?”
"Ta mặc kệ ngươi, ta bắt đầu đếm đây, một, hai, ba..."
Vân Nhược Linh nói xong, liền bắt đầu đếm.
Một người nếu không bị ép sẽ không biết mình xuất sắc cỡ nào.
Cho nên, Tô Thất Thiếu nghe tiếng đếm nhẫn tâm một chút, cố gắng điều động nội lực để phá vỡ trở ngại trong máu.
Chỉ chốc lát sau, hắn ta bị bức đầu đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.
Ngay khi Vân Nhược Linh đếm đến hai mươi tám, Tô Thất Thiếu hít một ngụm khí, đằng đằng đứng lên.
Rốt cuộc hắn ta có thể cử động, Vân Nhược Linh trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm: "Bên kia có cửa sau, ngươi mau đi đi.”
Đi càng xa càng tốt.
"Được, Tiểu Vân Nhi chúng ta hẹn gặp lại sau."
Tô Thất Thiếu buông lỏng gân cốt, vội vàng chạy về phía cửa sau Vân Nhược Linh vừa chỉ.
Vừa rồi hắn ta thông qua thước giải và nội lực bản thân mới khiến mình có thể cử động, chỉ là trên người vẫn còn hơi tê dại, đi lại vẫn còn lảo đảo, giống như không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Mới đi tới cửa sau, hắn vội vàng quay lại: "Cửa sau có người canh gác, không ra được.”
"Mở cửa, Vương phi, vương phi, người còn ở bên trong không? Có phải đã xảy ra chuyện không, lâu như vậy vẫn chưa mở cửa, có phải có người cưỡng ép người không?"
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập của của Nguyệt ma ma.
"Đúng vậy, Vương gia, tỷ tỷ mặc xiêm y, không có khả năng mặc lâu như vậy chứ? Vừa rồi thiếp nghe giọng của tỷ tỷ hơi kỳ lạ, liệu tên trộm đó ở bên trong cưỡng ép tỷ tỷ hay không, cho nên lâu như vậy tỷ tỷ cũng không thể mở cửa? Nếu đó là sự thật, chúng ta phải lập tức phá vỡ cửa, để cứu tỷ tỷ.”
Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt lo lắng nói.
Thu Nhi vươn tay ra, ngăn ở trước mặt Nam Cung Nguyệt, "Không thể mở cửa, chủ tử đang mặc quần áo, mọi người chờ một chút không được sao? Mọi người xông vào như vậy, vạn nhất có người nhìn thấy cơ thể của vương phi, ai sẽ phụ trách?”
"Tất cả chúng ta đều là nữ nhân, cái này có sao chứ. Mặc quần áo cũng chỉ trong chốc lát, lâu như vậy tỷ tỷ vẫn chưa ra, nói không chừng thật sự bị uy hiếp, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu vương phi?”
Nam Cung Nguyệt nói.
Thu Nhi có chút nghi hoặc cắn môi: "Nô tỳ đương nhiên muốn cứu nương nương, chỉ là nương nương nói người đang thay quần áo, hơn nữa vạn nhất thật sự người bị cưỡng ép, mọi người xông vào như vậy, sẽ kích thích kẻ trộm, sẽ hại chết vương phi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!