"Không phải kẻ trộm thì là gì? Quần áo quý giá như vậy, lại còn là một mỹ nam? Có thể là ai?"
Nam Cung Nguyệt khẽ hô, sau đó lấy tay che miệng, vội vàng nói: "Vương gia đừng hiểu lầm, thiếp không có ý đó, tỷ tỷ luôn giữ thân trong sạch, chắc chắn sẽ không lén lút gặp mặt người khác.”
Nam Cung Nguyệt che miệng lại, những người khác đều nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng ta.
Ý nàng ta là nói không chừng trong phòng Vương phi không phải là trộm, mà là tình nhân.
Trộm sao có thể là một người mỹ nam ăn mặc đẹp? Bình thường đều là hung thần ác sát đủ các loại người.
Chẳng lẽ người trong này là tình nhân vụng trộm với Vương phi?
Lúc này, sắc mặt Sở Diệp Hàn nháy mắt liền tối sầm xuống.
Nam Cung Nguyệt vội vàng nói: "Vương gia đừng nghĩ nhiều, người trong phòng Vương phi nhất định là trộm, chứ không phải là người đến gặp riêng tỷ tỷ.”
"Nguyệt trắc phi, ngươi chắc chắn trong phòng bổn vương phi có người?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Ngay lập tức một bàn tay mảnh khảnh mở cửa phòng, Vân Nhược Linh giận dữ đi ra.
Nàng vừa ra liền lạnh lùng chặn ở cửa phòng, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía đám người bên ngoài, cuối cùng dừng lại trên mặt Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt thấy Vân Nhược Linh không mất mát gì đi ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng Nguyệt ma ma nói, Trần Phong tận mắt nhìn thấy có người lẻn vào Phi Nguyệt Các, vừa rồi vương phi cố tình kéo dài thời gian, hẳn là vương phi đã xảy ra chuyện.
Không ngờ nàng như không có việc gì đi ra.
Rõ ràng có trộm, chắc hẳn nàng ta bị cưỡng bức không phải sao?
Sao lại vẫn còn nguyên vẹn được?
"Tỷ tỷ, tỷ không sao là được rồi, muội muội cũng chỉ lo lắng cho tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều."
Nam Cung Nguyệt vội tiến lên, nắm lấy tay Vân Nhược Linh, vẻ mặt quan tâm.
"Ai nói bổn vương phi có chuyện? Trong vương phủ này có trộm, đại biểu bổn vương phi sẽ xảy ra chuyện sao? Chẳng lẽ tên trộm nhằm vào bổn vương phi mà hành sự sao?"
Vân Nhược Linh lạnh lùng nói
"Muội không có ý này, vừa rồi là Nguyệt ma ma tận mắt nhìn thấy có trộm chạy vào, sợ tỷ xảy ra chuyện, liền bẩm báo chuyện này cho muội, muội lại bẩm báo cho Vương gia, chúng ta mới tới. Nhìn thấy tỷ tỷ bình an vô sự chúng ta cũng yên tâm rồi.”
Nam Cung Nguyệt nói.
"Như vậy xem ra, ta còn phải nói lời cảm ơn với các ngươi, đa tạ các ngươi nửa đêm, mênh mông cuồn cuộn đến cứu ta?"
Vân Nhược Linh cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Sở Diệp Hàn.
Vừa rồi Sở Diệp Hàn nghe Nam Cung Nguyệt bẩm báo, trái tim đều nhảy tới cổ họng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!