Nàng nhanh chóng nhìn về phía Sở Diệp Hàn: "Ta không có quan hệ gì với hắn ta cả, nhưng xin ngài hãy thả hắn ta."
"Sao, ngươi bắt đầu lo lắng cho hắn ta sao? Nếu bổn vương xảy ra chuyện, ngươi có lo lắng không?" Ánh mắt Sở Diệp Hàn lạnh lùng.
Lần đầu tiên hắn đến lục soát đã thất được góc áo của Tô Thất Thiếu trên xà nhà.
Nhưng lúc ấy hắn không biết được hắn ta là Tô Thất Thiếu.
Hắn vì danh dự của Vân Nhược Linh nên vẫn không để lộ ra.
Sau khi thị vệ nói rằng họ không tra được gì, hắn liền cho người ra ngoài.
Nếu lúc ấy thị vệ ở lại lâu hơn một chút, chắc chắn sẽ có người phát hiện ra kẻ cắp ở phía trên.
Lúc đó hắn chỉ biết, Vân Nhược Linh quen nam nhân này nên mới dốc sức bảo vệ hắn ta.
Sau đó, hắn lệnh cho Nam Cung Nguyệt và tất cả họ rời đi, lúc này quay lại để bắt kẻ cắp.
Quả nhiên, Vương phi của hắn vô cùng bảo vệ nam nhân này, trái tim hắn như bị lửa thiêu đốt, không phải tư vị.
"Ngài sẽ không có việc gì, hoàn cảnh của ngài và hắn ta không giống nhau. Hắn ta là bạn của ta, xin ngài hạ thủ lưu tình, bảo họ dừng lại." Lúc này Vân Nhược Linh không có cách để có thể giải thích chuyện đêm nay, nàng càng không thể nói ra âm mưu của nàng và Tô Thất Thiếu là muốn cứu Hiền Vương để đổi lấy chuyện hòa ly cho Sở Diệp Hàn biết.
Nghe thấy cụm từ "bạn bè", ánh mắt Sở Diệp Hàn trở nên lạnh hơn: "Lúc trước hắn ta bắt nạt ngươi rất nhiều, đạp ngươi xuống hồ vào mùa đông. Nếu lúc đó bổn vương không cứu ngươi, mạng của ngươi còn sao? Một người như vậy mà ngươi lại thực sự coi hắn ta là bạn bè, Vân Nhược Linh, mắt ngươi có bị mù không? "
Nghe giọng điệu của nàng, Tô Thất Thiếu vết xấu loang lổ này có vẻ tốt hơn hắn.
Tất nhiên Vân Nhược Linh biết lúc đó Tô Thất Thiếu tồi tệ như thế nào, nhưng hiện tại nàng cần sự giúp đỡ của Tô Thất Thiếu nên tạm thời coi hắn ta như một người bạn.
“Ly Vương, ngươi yên tâm, đó là ta không hiểu chuyện của trước đây, bây giờ ta đã trưởng thành!” Một bên Tô Thất Thiếu chống lại cơn mưa mũi tên, một bên nắm lấy thời gian, hướng qua Sở Diệp Hàn mà tà mị nói.
“Ngươi ít nói nhảm đi, Mạch Liên, kẻ cắp này dám xông vào nơi quan trọng của Ly Vương phủ, giết không tha!” Sở Diệp Hàn lạnh giọng ra lệnh, một loạt mũi tên đã được sắp xếp bắn về hướng của Tô Thất Thiếu.
Một tia lạnh lùng hung ác lóe lên trong mắt Tô Thất Thiếu, hắn ta nhảy lên, nắm chặt một mũi tên, khóe miệng rỉ máu: "Muốn cùng bổn thế tử chơi đùa thật sao? Được thôi, bổn thế tử sẽ cùng các ngươi chơi đùa!"
Nói xong, hắn ta đã bay lên không trung, quần áo hồng bào bị gió thổi lên, bay phấp phới, khiến hắn ta trông yêu mị lạ thường.
Đồng thời, hắn ta đã nắm chặt một túi bột độc trên tay, rắc nó về hướng thị vệ bên dưới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!