Sở Diệp Hàn nhìn chằm chằm lên không trung, sau đó trầm giọng phân phó: “Người đâu, bắn tên!”
Ngay lập tức, vô số mũi tên bay xuyên qua đầu tường như mưa, Tô Thất Thiếu thấy tình hình như vậy thì quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy chi chít những mũi tên đang bay về phía mình thì sợ tới mức lẩy bẩy cả người, mặt mày hoảng hốt, vội vàng tăng tốc bỏ chạy.
Bởi vì do vận nội công nên tốc độ của hắn đột nhiên tăng nhanh, nhưng tự nhiên lại không cẩn thận, đột nhiên bay không ổn định nữa, té ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, hắn đã không còn đẹp trai nữa.
“Á!” Phía bên kia bức tường đột nhiên truyền tới một loại âm thanh nghe như heo bị chọc tiết, khiến đám chim chóc kinh sợ bay đi.
Chỉ thấy cái tên Tô Thất Thiếu này giống y như một con chim vừa bị bắn, rớt cái oạch xuống đất.
“Đuổi theo, bắt lấy hắn!” Sở Diệp Hàn lạnh giọng, ngay lập tức quân thị vệ chạy ra ngoài phủ.
Tô Thất Thiếu bị ngã xuống đất, biết kiểu gì Sở Diệp Hàn cũng phái người tới bắt hắn.
Hắn cắn chặt răng, xoa xoa khóe miệng bị dính máu đen, tranh thủ thời gian vội vàng đứng dậy, lợi dụng bóng đêm chạy nhanh về phía phủ của mình.
Bởi vì lo cuống cuồng bay nên bộ dáng hắn trông khá chật vật, cứ lo chạy trối chết, hoàn toàn không đẹp trai tí nào.
Sau khi Mạch Liên dẫn người ra khỏi Vương phủ thì thấy góc áo màu đỏ rực của Tô Thất Thiếu, hắn chật vật biến mất trong màn đêm tăm tối, ngay lập tức Mạch Liên dùng tông giọng lạnh lùng nói: “Không cần đuổi theo nữa, dừng lại.”
Sau đó hắn quay trở lại Vương phủ, bẩm báo với Sở Diệp Hàn: “Thuộc hạ vô dụng, để Tô Thất Thiếu chạy thoát rồi!”
Sở Diệp Hàn liếc nhìn Mạch Liên một cái thật sâu, với trí thông minh của hắn thì có thể nhận ra ngay rằng Mạch Liên vừa thả nước.
Nếu như Mạch Liên không thả thì còn lâu Tô Thất Thiếu mới chạy thoát được.
Nhưng hắn cũng không muốn cứ như vậy mà giết Tô Thất Thiếu, như thế thì hắn sẽ không thể nói rõ với Tô Minh được. Sở Diệp Hàn nói: “Được rồi, không cần đuổi theo nữa. Sự việc đêm nay, tất cả các ngươi đều phải giữ bí mật, cho dù là ai thì cũng không được truyền ra ngoài, các ngươi lui xuống cả đi.”
“Vâng, Vương gia.” Mọi người nói xong thì lập tức lui xuống.
Mạch Liên biết, hành động này của Vương gia là đang bảo vệ danh dự của Vương phi.
Chuyện đêm nay Tô Thất Thiếu tới dò xét phòng của Vương phi cũng chỉ có đám huynh đệ bọn họ biết, tuyệt đối sẽ không đi nói lung tung.
-
Nhìn thấy mọi người đã lui xuống hết rồi, Vân Nhược Linh lại thấy hơi lo lắng, Tô Thất Thiếu trúng độc nặng như vậy, chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!