Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Vân Nhược Linh không ngờ cái tên này lại hẹp hòi thế.

Nàng chỉ cắn hắn có một cái, thế mà hắn còn cắn lại nữa.

Nàng nhìn chằm chằm hắn, giận dữ nói: “Đó là do ngươi chiếm lợi của ta trước, ta nói cho ngươi biết, ta với Tô Thất Thiếu không có chuyện gì xảy ra cả, nếu ngươi muốn vịn vào cái cớ này để bắt nạt ta thì ta sẽ liều mạng với ngươi luôn.”

Sở Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là giữa các ngươi không nên có chuyện gì, còn nếu như để bổn vương phát hiện ra cái gì đó thì bổn vương không ngại để hắn nếm thử mùi vị khi làm thái giám đâu.”

“Ngươi là đồ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ! Hắn là bằng hữu của ta, nếu ngươi dám đụng vào hắn thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!” Càng sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn.

Vân Nhược Linh nói xong thì tức giận hừ một tiếng, xoay người đi về phòng mình, sau đó đóng cửa nghe “Ầm” một tiếng.

Bây giờ nàng không hề muốn nhìn thấy Sở Diệp Hàn một tí nào.

Nhìn dáng vẻ này của nàng, Sở Diệp Hàn lắc đầu:. “Rốt cuộc bổn vương phải làm sao với nàng bây giờ?”

Rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới có thể bước vào trái tim của nàng?

Hắn ngước đầu lên nhìn trời cao, sao trời rải đầy trong màn đêm, rất sáng, còn hắn lại cảm thấy, tâm tư của mình thì thật ảm đạm.

-

Đêm đến, sau khi Sở Diệp Hàn trở về Tinh Thần các thì tới thư phòng.

Trên mặt bàn dài kia có một tờ giấy Tuyên Thành đang trải rộng, một nghiên mực đen nhánh, một cây bút lông và một số vật liệu cần thiết cho việc vẽ tranh.

Hắn nhìn ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ, khẽ thở dài, tay nhấc cây bút lông lên.

Đã lâu lắm rồi hắn không vẽ tranh, hôm nay tâm tình buồn bã tiu nghỉu, trong đầu vẫn còn hiện rõ âm thanh giọng nói cùng nụ cười kia, bằng cách nào cũng không xua đi được, chi bằng họa lên một bức tranh vậy.

Hắn thu vén ống tay áo rộng thùng thình, bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm chắc bút lông, đi từng nét một lên trang giấy.

Dần dần trên mặt giấy đã xuất hiện một mỹ nhân thân mặc y phục màu đỏ, mà khuôn mặt của nữ nhân kia trông như một cái đĩa bạc, đôi mắt tinh khôi sáng sủa, thân mình toát ra khí chất đoan trang cao quý.

Lúc nha hoàn Tiểu Thanh của hắn bưng trà tiến vào thì thấy bức tranh vẽ một nữ tử sống động nằm trên bàn, rất có hồn, trông qua y như người thật, đây chẳng phải là Vương phi nương nương sao?

Ai cũng nói Vương gia văn võ song toàn, không chỉ tài giỏi về mặt tác chiến, tài nghệ vẽ tranh của hắn cũng vô cùng lợi hại.

Hôm nay mới có cơ hội nhìn thấy, quả thật là danh bất hư truyền.

Lúc này Tiểu Thanh cảm thấy mình rất may mắn, nàng có thể đến làm nha hoàn của Ly Vương phủ, còn có thể hầu hạ một nam tử ưu tú như vậy thì cho dù hàng ngày chỉ cần nhìn thấy hắn thôi, cũng đã may mắn lắm rồi.

Các nàng ai cũng cho rằng Vương gia sủng ái Nguyệt Trắc phi, không hề nghĩ tới việc vào lúc nửa đêm như thế này, Vương gia lại vẽ một bức chân dung của Vương phi. 

Sau khi Sở Diệp Hàn vẽ xong, hắn viết mấy chữ lên bức tranh: Xuân có trăm hoa thu có trăng; Hạ về gió mát tuyết đông giăng; Vì lòng thanh thản không lo nghĩ; Ấy tuổi êm đềm chốn nhân gian.

Bức tranh được hoàn thành, hắn buông bút lồng, nhìn sang Tiểu Thanh đang đứng một bên châm trà: “Chờ sau khi mực khô thì cất bức tranh này vào ngăn tủ.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận