Vân Nhược Linh nói: “Không có vấn đề gì, đây là chuyện nên để Sở Diệp Hàn lo, không liên quan gì đến chúng ta cả, thậm chí như vậy mới tốt.”
Vân Nhược Linh nói xong thì đứng dậy rời đi.
“Cái gì tốt? Nương nương, người còn chưa nói cho ta biết là người giao phó cho Tô thế tử chuyện gi đâu?” Thu Nhi hỏi, vẻ mặt trông cực kì tò mò.
Đột nhiên cái bóng đèn trong đầu nàng lóe lên, nghĩ đến việc nàng nghe được những lời đồn đại này thì, chuyện chủ tử giao cho Tô thế tử chắc không phải là mấy lời đồn đại này đâu?
Chỉ là, chủ tử muốn Tô thế tử truyền đi mấy lời đồn này làm gì?
-
Thoắt đi một đoạn thời gian, thoáng cái đã đến ngày mười lăm tháng giêng, hôm nay là tết nguyên tiêu.
Vào ngày này hoàng cung sẽ tổ chức yến hội nguyên tiêu, mời tới Vương gia và Vương phi của các phủ, những quan viên thân thiết và các hoàng thân quốc thích cùng tham gia.
Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn tự nhiên lại là những người đầu tiên nhận được lời mời, dù sao thì bên ngoài cũng đang huyên náo như vậy, đang không ngừng truyền đi mấy lời đồn đại như vậy, đương nhiên Hoàng thượng sẽ gấp rút muốn bày tỏ thân tình với bọn họ.
Theo quy định thì trưởng công chúa phải trở về hoàng cung, không được ở lại Vương phủ nữa.
Chỉ là vừa mới nghĩ đến cái chốn hoàng cung như muốn nuốt chửng người ta kia, trưởng công chúa không hề muốn trở về một chút nào.
Những người khác ở hoàng cung đều được tự do, chỉ có nàng là vẫn bị Hoàng thượng phái người giám sát, muốn đi đâu cũng không được đi, làm gì cũng không được làm, chỉ có ở Vương phủ là nàng được tự do, không ai dám làm gì nàng cả.
Quan trọng nhất là năm nay nàng ta đã hai mươi lăm tuổi, vẫn chưa thành thân, nếu còn trở lại cái hoàng cung như nước ao tù kia chỉ sợ rằng đời này nàng ta không thể gả đi được nữa.
Nếu nàng có thể nghĩ được cách để có thể tiếp tục ở lại Vương phủ, hai tỷ đệ cùng sống nương tựa vào nhau, còn có thể tìm được một vị hôn phu cho mình, nếu có thể như vậy thì thật tốt.
Cho nên trước khi thái giám trong cung tới, nàng ta và Mai cô cô đã bàn bạc nhau, quyết định giả vờ mang bệnh.
Nàng ta để nha hoàn hóa trang cho mình thành bộ dáng đang có bệnh trong người, lập tức nằm xuống giường, sai người tới nói cho Sở Diệp Hàn rằng nàng đang bị bệnh.
Lúc này Sở Diệp Hàn đã thay xong bộ triều phục màu đen, bộ quần áo này được chế tạo từ gấm hoa, thêu thành những đường mây trôi màu bạc và vàng nhạt, cổ tay áo và vạt áo thêu những đám mây cát tường màu vàng kim, thắt lưng đeo ngọc đới nạm phỉ thúy. Mái tóc đen được bó buộc lại, trên đầu đội ngọc quan, đôi mắt sáng như sao trong đêm đông, đôi môi ửng đỏ, thân mình thoạt nhìn qua tràn đầy khí phách, vừa cao quý lại khôi ngô, giống hệt một bậc quân vương đích thân hạ phàm.
Sau khi hắn chuẩn bị xong xuôi thì dẫn đám người Mạch Liên tới Phi Nguyệt các, chờ đợi Vân Nhược Linh.
Theo quy định thì Vân Nhược Linh cũng phải đi cùng hắn vào cung, tham gia cung yến nguyên tiêu.
Lúc hắn vừa mới tới cửa Phi Nguyệt các thì đã thấy một dáng người mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, cách ăn mặc của người đó vừa thanh nhã lại thoát tục, trên đầu cài hai cây trâm bạch ngọc, gương mặt điểm qua một lớp phấn mỏng, sử dụng toàn là những đồ trang sức rất trang nhã, thế mà trông giống hệt như một tiên tử sở hữu nét đẹp vô thực giữa nhân gian phồn hoa này.
Khuôn mặt nàng dùng phấn trắng, đôi gò má hồng hào, đôi đồng tử như chứa nước cùng bờ môi căng mọng, nhìn qua dung nhan hết sức kiều diễm, lại cực kì thuần khiết như ngọc, thật sự có thể xem là một mỹ nhân nghiêng quốc nghiêng thành.
Sở Diệp Hàn vừa nhìn thấy nàng, trong lòng không khỏi rung động một chút.
Vân Nhược Linh vừa bước ra khỏi phòng đã thấy Sở Diệp Hàn đi đến giữa sân, hôm nay Sở Diệp Hàn sửa soạn cực kì hoành tráng, dù sao hắn cũng là Vương gia của một đất nước, chỉ là người này đang khoác lên thân mình bộ hoàng phục thân vương vô cùng tráng lệ, thể hiện rõ cái khí chất sang trọng, vừa cao quý vừa khôi ngô.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!