Trưởng công chúa nghe vậy thì tức đến nỗi đau cả ngực: “Sao hả? Bây giờ phụ hoàng và mẫu hậu của bổn cung không quản lý nữa là đến cả một tiểu thái giám như ngươi cũng dám coi thường bổn cung ư? Ngươi dám trói bổn cung à, bổn cung chắc chắn sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
“Thật có lỗi quá, dù sao lão nô cũng là phụng mệnh của Hoàng thượng mà tới, nếu như công chúa muốn gây sự thì cứ tới trước mặt Hoàng thượng mà gây, đừng kiếm chuyện với lão nô. Hôm nay lão nô đã phụng mệnh tới đón công chúa thì chắc chắn phải mang được người trở về.”
“Thân thể bổn cung không thoải mái, lỡ như trên đường trở về cung xảy ra chuyện gì thì ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?” Trưởng công chúa cả giận nói.
“Thật có lỗi quá, lão nô chỉ phụ trách việc đón người, về việc đón về người chết hay người sống thì không liên quan đến lão nô.” Từ công công cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Trưởng công chúa, có một câu này lão nô không biết có nên nói hay không, bây giờ thiên hạ đã là của Hoàng thượng, người cho là thiên hạ này vẫn còn là của nhà người sao? Bây giờ lão nô hầu hạ Hoàng thượng là để cho người mắng chửi sao? Lão nô phụng mệnh Hoàng thượng tới đón người thế mà người còn mắng lão nô là đồ chết bầm, không chịu hợp tác với nhiệm vụ của lão nô, từ chối tiến cung. Một khi người đã như thế thì đừng có trách vì sao lão nô không khách khí!”
Nghe mấy lời vị công công kia nói, nhất thời Vân Nhược Linh không thể hiểu nổi, đoán chừng là vị công công này bị trưởng công chúa nói mấy câu kích động rồi cho nên mới dám chế nhạo trưởng công chúa như thế.
Tâm tư trưởng công chúa luôn coi mình là to nhất, tự nhận thân phận của bản thân vô cùng tôn quý, tính cách kiêu ngạo không ai có thể coi thường, lại không hề biết rằng diêm vương tuy dễ chọc, nhưng tiểu quỷ thì khó chơi.
Có lẽ Hành Nguyên đế sẽ không so đo tính toán với nàng ta, nhưng nếu làm mất lòng những thái giám này thì những ngày tháng sống trong cung về sau hẳn sẽ rất khó sống.
Đợi đến lúc vị Từ công công này có mặc sức ngáng chân nàng ta thì nàng ta có kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.
Từ công công là sủng nô của Hoàng thượng, ở trong đám thái giám thì có địa vị giống như Liễu công công, một khi trưởng công chúa trở về cung thì nói không chừng có thể hỏng thật.
Không thể không nói rằng vị trưởng công chúa này tuy vinh dự có được một vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại không hề có đầu óc, nàng ta có thể sống được tới tận ngày hôm nay thật sự không hề dễ dàng chút nào.
Sau khi nghe từ công công nói xong thì trưởng công chúa mới phát hiện ra, vừa rồi nàng ta không nên mắng hắn, chỉ vì mắng hắn cho nên hắn mới nhắm vào nàng, một vấn đề này không chiều được hắn thế là cứ cắn mãi không chịu buông.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!