Từ công công nói xong thì đắc ý nở nụ cười, mặc dù hắn đang hầu hạ đám quý nhân này nhưng đồng thời cũng rất căm thù bọn họ.
Cùng là con người cả, nhưng dựa vào cái gì mà người trong hoàng thất có thể ngồi tít trên cao chỉ tay năm ngón mà sai khiến bọn họ, không xem bọn họ ra gì?
Dựa vào cái gì mà bọn họ phải bị người ta giật dây sai khiến, dựa vào cái gì mà bọn họ phải làm nô tài?
Cho nên hắn cực kì thích nhìn đám người cao quý này gặp nạn, bây giờ trưởng công chúa đang cầu xin hắn, hắn phải nhân cơ hội nhục nhã nàng ta một phen, có như thế thì hắn mới thấy hoan hỉ vui sướng được một tí.
Tư tưởng của hắn, đúng là vặn vẹo như thế đó.
“Cái gì? Ngươi muốn bổn cung dập đầu nhận lỗi với ngươi? Ngươi đừng có quá đáng!” Trưởng công chúa tức giận chỉ tay vào Từ công công, giận đến nỗi cả người run lên.
“Từ công công, ngươi không coi Sở gia của bổn vương ra gì đúng không?” Ngay lúc này đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng của Sở Diệp Hàn, nghe cực kì có khí thế.
Hắn lạnh lùng bước vào, theo sau là đám Vân Nhược Linh và Mạch Liên.
“Ly… Ly Vương, sao ngài lại tới đây?” Từ công công vừa mới nghe được giọng nói lạnh lẽo tàn khốc của Sở Diệp Hàn thì sợ tới mức run hết cả da đầu, tay chân bắt đầu luống cuống.
Sở Diệp Hàn nhìn hắn chằm chằm, trong mắt lộ rõ sát khí: “Đây là Vương phủ của bổn vương, nàng ta là tỷ tỷ của bổn vương, bây giờ ngươi dám nhục nhã nàng, ngươi có coi bổn vương ra gì không đấy?”
“Vương gia… Nô tài sai rồi, nhưng mà, là do trưởng công chúa nhục mạ nô tài trước, cho nên nô tài mới làm như vậy.” Bình thường ở trong cung Từ công công này ỷ vào việc được Hoàng thượng sủng ái, diễu võ dương oai đã thành thói quen.
Bây giờ gặp Sở Diệp Hàn, sợ tới mức co rúm như một con chuột.
Vừa rồi hắn lớn mật như vậy cũng là do thói quen, bởi vì đắc ý muốn trả thù cho hả dạ cho nên trong nhất thời đã quên mất, Sở Diệp Hàn là một con cọp không thể chọc tới.
Hắn đã nghĩ tỷ đệ trưởng công chúa không có cha cũng chẳng có mẹ, không có một ai quan tâm chăm sóc, ngay cả Hoàng thượng cũng chỉ muốn giết quách đi cho xong, cho nên vừa rồi hắn mới dám lên mặt bắt nạt trưởng công chúa.
Trong lúc nhất thời hắn đã quên mất rằng, Sở Diệp Hàn chính là thần bảo hộ của Sở quốc, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhún nhường ngài ấy mấy phần, bây giờ hắn thực sự thấy hối hận vì sự càn rỡ ngang ngược vừa rồi của mình.
Đôi mắt sắc bén của Sở Diệp Hàn hơi nheo lại, giọng nói cất lên lạnh như băng: “Ngươi xúc phạm công chúa ở ngay Ly Vương phủ, ngươi nói xem, nếu như bây giờ bổn vương trừng phạt ngươi thì liệu Hoàng thượng có trách cứ bổn vương hay không đây?”
Hai chân Từ công công lập tức mềm nhũn: “Sẽ không, Hoàng thượng sủng ái Vương gia như thế thì sao có thể trách ngài được. Vương gia, lão nô biết sai rồi, xin ngài cho lão nô một cơ hội, tha cho lão nô được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!