Nhìn thấy vẻ mặt tham tiền của nàng, khóe miệng Sở Diệp Hàn nhịn không được mà giật giật.
Ngay sau đó, Thái hậu cười nói: “Đương nhiên rồi, kho bạc của ai gia có thật nhiều bảo bối, là giữ cho hài tử tương lai của các con đó, các con mau nỗ lực lên, sinh một đứa thì ai gia cho năm vạn lượng bạc; sinh hai đứa thì mười vạn lượng, các con cố gắng sinh, sinh càng nhiều thì ai gia cho lì xì càng nhiều, mà còn chưa tính đến những ban thưởng khác nữa.”
Vân Nhược Linh vừa nghe vậy thì cảm động đến nước mắt cũng sắp chảy ra.
Sinh một hài tử thì được năm vạn lượng bạc, vậy chỉ cần sinh con cho Sở Diệp Hàn thì đã kiếm được cả bộn rồi còn gì.
Rất nhiều gia đình dân thường, một năm mới kiếm được có mấy chục lượng bạc. Chỉ tiếc, điều kiện chữa bệnh ở cổ đại quá kém, sinh con dễ chết người, cho dù có cho càng nhiều tiền hơn thì nàng cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Nhưng nếu là ở hiện đại, với điều kiện chữa bệnh cao cấp thế kia thì sinh một hài tử còn được khen thưởng một trăm triệu nhân dân tệ, nàng vẫn bằng lòng thử xem.
Triệu Vương Phi vừa nghe vậy thì lập tức vuốt bụng, vui vẻ: “Thật tốt quá, trong bụng ta đã mang một cục vàng rồi, Ly Vương phi tỷ tỷ, ngươi cũng phải cố lên.”
Vân Nhược Linh bất đắc dĩ gật đầu: “Cố lên, chúng ta cùng nhau cố lên.”
…
Gặp Thái hậu xong, Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn cùng rời khỏi Thọ Khang cung, chuẩn bị đi ngang qua Ngự Hoa Viên để đến điện Thái Hòa tham gia cung yến.
Thái hậu cũng phải đi, chẳng qua thân phận của bà cao quý, không cần đến sớm như vậy, phải đợi một lát uống thuốc buổi chiều xong lại đi.
Khi hai người đi đến Ngự Hoa Viên, Vân Nhược Linh giương mắt nhìn nhìn Ngự Hoa Viên, phát hiện tuyết đã sớm tan, băng trên hồ cũng đã hóa thành nước, nhánh cây mọc ra chòi non mới, thậm chí còn chớm nở nụ hoa.
Những điều này chứng tỏ mùa xuân sắp tới.
Nàng đang thưởng thức phong cảnh đầu mùa xuân thì đột nhiên nghe Sở Diệp Hàn nói: “Vừa rồi ngươi đã hứa với Thái hậu, phải sinh hài tử cho bổn vương, tối nay trở về, bổn vương sẽ nghỉ ngơi trong phòng ngươi.”
What?
Vân Nhược Linh câm nín mà nhìn về phía Sở Diệp Hàn: “Ta hứa với Thái hậu khi nào?”
“Chẳng lẽ ngươi không có? Ngươi rõ ràng nói sẽ cố gắng, còn muốn cùng Triệu Vương Phi cố gắng, ngươi đừng vội đổi ý.” Sở Diệp Hàn nói.
“Ta chỉ nói một câu cố lên tức là muốn sinh hài tử với ngươi? Ngươi tưởng bở! Bảo Nam Cung Nguyệt đi mà sinh cho ngươi, không phải các ngươi đã viên phòng rồi sao? Ta tin chắc nàng ấy sẽ nhanh chóng mang thai cho ngươi.” Vân Nhược Linh nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!