Sở Diệp Hàn mặc y phục hoa lệ, khí chất cao quý. Hắn bình tĩnh ngồi ở đó, trong mơ hồ ẩn hiện khí chất bễ nghễ thiên hạ, mang dáng vẻ lạnh lẽo người sống chớ đến gần, làm người ta không dám khinh thường.
Hành Nguyên đế lại là mắt phụng mày ngài, trong mắt lóe lên ánh sáng, mặc long bào màu vàng sáng ngồi ở nơi đó, khí phách uy nghiêm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau khi Vân Nhược Linh ngồi xuống, đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt nóng rực từ bên phải đang nhìn về phía mình.
Nàng vội quay qua nhìn, phát hiện ngồi bên cạnh nàng lại là Hiền Vương Sở Lưu Vân.
Phát hiện Vân Nhược Linh đang nhìn mình, hắn đột nhiên có chút khẩn trương, vội thu tầm mắt của mình lại. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại nhìn về phía nàng, hơn nữa lộ ra một nụ cười, còn gật gật đầu với nàng, tỏ ý chào hỏi.
Ý này là, hắn đã nhận ra nàng.
Bọn họ từng gặp nhau ở trước xe ngựa của hắn.
Lúc ấy thiếu chút nữa nàng đã bị ngựa do lính canh ngục kia phóng đến làm bị thương, may mà hắn kịp thời kéo nàng lại, sau đó còn nhanh chuẩn tàn nhẫn mà tung ra một viên ngọc thạch, làm bị thương chân của con ngựa kia, cho nên nó mới dừng lại, không tiếp tục quấy nhiễu bá tánh.
Vân Nhược Linh nhìn thấy ánh mắt mang thiện ý của Hiền Vương, cũng vội vàng cười đáp lại hắn, xem như chào hỏi.
Đồng thời nàng có chút khẩn trương, Hiền Vương này có phát hiện nàng chính là người đã đổi nam trang, cứu hắn hay không?
Không phát hiện mới tốt, để tránh lộ ra chuyện nàng từng truyền hơi cho hắn, nếu để tên háo sắc Sở Diệp Hàn kia biết được, hắn nhất định sẽ lật ngược cả nóc nhà.
Hiền Vương và Vân Nhược Linh chào hỏi xong thì lơ đãng đưa ánh mắt nhìn qua nàng, nhìn thấy góc nghiêng hoàn mỹ kia, hắn cảm thấy hơi quen thuộc.
Dáng vẻ của nàng rất giống công tử tuấn tú lần trước đã cứu hắn.
Đặc biệt là hôm nay nàng búi tóc lên cao, để lộ ra khuôn mặt trái xoan, má lúng đồng điếu, mắt hai mí to tròn, quả thực giống như đúc công tử kia.
Nhưng nàng là Ly Vương phi, là một nữ tử, người lần trước cứu hắn lại là một nam tử, họ chắc chắn không phải cùng một người.
Từ lần trước sau khi hắn được cứu, không biết tại sao mà ngày nào trong đầu hắn cũng nhớ đến công tử tuấn tú kia, đến cuối cùng còn mong nhớ đêm ngày, không màn cơm nước, điều này làm hắn bắt đầu hoài nghi chính mình.
Chẳng lẽ, hắn bị công tử tuấn tú kia hôn một cái thì cả tính hướng cũng thay đổi luôn?
Chuyện này vẫn luôn làm hắn bối rối, khiến tâm thần hắn không yên, buồn bực không vui.
Lúc này, Thái hậu cũng đã tới, mọi người đứng dậy hành lễ trước bà ấy xong thì cung yến chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!