"Đúng vậy, đàn thật khó nghe. Đổi người khác đi."
Quý nữ đó thấy vậy vừa xấu hổ vừa lo lắng, vội vàng đứng dậy, ôm lấy đàn, cúi đầu đi xuống.
Vân Nhược Linh im lặng liếc nhìn những vị Thân vương lớn tuổi. Những nam nhân này đã quen thói trọng nam khinh nữ, vì vậy không chút tôn trọng nữ nhân, ai nấy đều uống say bí tỉ, mượn men rượu để thể hiện ra mặt xấu nhất của mình.
Nàng lại đảo mắt nhìn đám người Sở Diệp Hàn, cũng may, nhóm Vương gia, Hoàng tử trẻ tuổi, hay là con của các quan đại thần này đều đang uống rượu của riêng mình, hoàn toàn không có chế nhạo người khác như vậy.
Lúc này lại có thêm một số quý nữ lên đài biểu diễn, ca hát, vẽ tranh, làm thơ. Mặc dù các nàng ta được biểu diễn trọn vẹn nhưng cũng không có mấy người chú ý, các khách quý chỉ tập trung uống rượu giải trí, vốn không có để ý đến người trên đài đang làm gì.
Lúc này Thục phi và Hoàng hậu nhìn nhau, chợt liếc nhìn Vân Nhược Linh đang nhấm nháp rượu ngon, khẽ cười nói: "Đêm giao thừa vừa rồi, tài nghệ của Ly vương phi đã làm cho bổn cung mở rộng tầm mắt, khúc Vô Huyền cầm làm bổn cung đến nay vẫn chưa quên được. Không biết đêm nay Ly vương phi có tài nghệ gì không, lên đài biểu diễn một lát cho mọi người cùng thưởng thức?"
Từ trong đáy lòng Vân Nhược Linh thì lạnh lùng trừng mắt nhìn Thục phi, ngoài mặt lại nói: "Vừa rồi thần thiếp đã đánh đàn rồi, đưa ngói lấy ngọc, bây giờ hãy nhường cơ hội lại cho các quý nữ chưa thành hôn thôi."
Hàm ý là nàng không muốn lên đài biểu diễn nữa.
Nàng cũng không phải là vũ cơ, người ta kêu nàng biểu diễn thì nàng biểu diễn sao?
Thục phi bị Vân Nhược Linh từ chối, sắc mặt có chút khó coi: "Chúng ta mới chỉ thấy qua tài nghệ đánh đàn của Ly vương phi, còn chưa thấy qua kỹ năng nhảy múa của ngươi. Đêm nay quả là một ngày tốt lành, Tuyết phi đã nhảy múa, ngươi có thể nhảy cho chúng ta thưởng thức một điệu không?"
Thục phi cười nhạo trong lòng sau khi nói xong.
Việc ép Vân Nhược Linh nhảy múa là kết quả mà vừa rồi nàng ta và Hoàng hậu ghé tai nhau nói thầm thương lượng.
Bọn họ cho là một nữ nhân như Vân Nhược Linh sẽ không biết nhảy múa, nếu các tài nghệ khác không thể làm khó được nàng thì họ phải nghĩ đến một thứ mà nàng không biết để làm khó nàng, khiến nàng xấu mặt.
Vân Nhược Linh sững sờ một chút, lăn lộn trong hoàng cung này mà không có chút tài nghệ thì thật sự là không được.
“Ta nghe nói hồi đó kỹ năng nhảy múa của Thục phi cũng là tuyệt kỹ, hay là Thục phi nhảy múa một điệu để giúp vui?” Lúc này, Sở Diệp Hàn cầm ly rượu trong tay, lạnh lùng lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!