“Có hội đèn lồng sao? Thật tốt, ta thích nhất chính là náo nhiệt, chúng ta mau đi thôi.” Lúc này, cỗ kiệu đã được nâng đến cửa cung, Vân Nhược Linh nhanh chóng nhảy xuống kiệu, vui vẻ đi về phía trước.
Đã lâu rồi nàng không được lên phố xem đèn, trong lòng luôn hoài niệm về cuộc sống xa hoa truỵ lạc, ngựa xe như nước ở hiện đại.
Nàng tới nơi này đã được vài tháng, thế nhưng vẫn chưa dạo qua phố xá về đêm.
Hai người ra khỏi cửa cung, bọn Mạch Lan, Mạch Liên của Ly vương phủ đã sớm đợi ở đây. Hai người đều nhanh chóng đi tới, Sở Diệp Hàn đang muốn dẫn Vân Nhược Linh đi về phía phố xá náo nhiệt. Song, Mạch Liên thấy vậy lại muốn nói rồi thôi : “Vương gia, cung yến đã kết thúc rồi sao?”
“Ừ, Bổn vương muốn dẫn Vương phi đi xem hội đèn lồng, các ngươi cũng cùng đi đi.” Sở Diệp Hàn nói.
“Nhưng là…” Mạch Liên liếc mắt nhìn sang cỗ kiệu nhỏ với đỉnh đầu màu xanh, ngập ngừng nói : “Nguyệt Trắc phi tới, nàng đã sớm chờ ở đây.”
Lời còn chưa dứt, mành kiệu đã bị xốc lên, Nam Cung Nguyệt khoác một chiếc áo choàng dài được làm bằng lông hồ ly trắng, trang dung tinh xảo bước xuống kiệu.
“Vương gia, tỷ tỷ, Nhu nhi ở chỗ này đợi hai người đã lâu. Vương gia, chàng muốn dẫn tỷ tỷ đi xem hội đèn lồng sao? Có thể dẫn ta đi cùng không? Ta rất muốn đi cùng với hai người.” Nam Cung Nguyệt đi xuống kiệu, dáng vẻ nhu nhược đáng thương nhìn Sở Diệp Hàn.
Nàng ta một thân trang phục cao quý hoa lệ, dáng vẻ đoan trang. Xem ra đã tỉ mỉ lựa chọn phục sức rất lâu.
Vân Nhược Linh biết rõ, một khi nữ nhân đã ăn mặc trang điểm xinh đẹp như thế, nếu không dạo một vòng trên phố, sẽ không cam lòng.
Nàng vội thức thời nói : “Nếu không hai người đi cùng nhau đi, ta và Thu nhi đi với nhau.”
Vân Nhược Linh nói xong, xoay người đi về phía Thu nhi và Tửu nhi đã đứng chờ ở bên cạnh.
“Ngươi đi với Bổn vương.” Sở Diệp Hàn đột nhiên đi qua, bá đạo chế trụ tay của Vân Nhược Linh, nắm tay nàng hòa vào dòng người phía trước.
“Vương gia, chờ ta một chút.” Nam Cung Nguyệt cũng vội vàng đi theo.
Vương gia không cự tuyệt, chính là đại biểu cho việc Nam Cung Nguyệt có thể đi theo bọn họ.
Sở Diệp Hàn dường như không hề nhìn thấy Nam Cung Nguyệt, nắm tay Vân Nhược Linh nhanh chóng đi về phía trước. Vân Nhược Linh bị hắn lôi kéo, bước chân không theo kịp, không khỏi rút tay ra khỏi tay Sở Diệp Hàn : “Ngài đi chậm một chút, đi nhanh như vậy làm gì, Nguyệt Trắc phi theo không kịp đâu.”
“Bổn vương chỉ muốn ở bên nàng.” Sở Diệp Hàn xoay người, nhìn nàng với ánh mắt thâm thúy, trong mắt hàm chứa một tia đau đớn.
Lần trước hắn đã nói rất rõ ràng với Nam Cung Nguyệt, hắn tình nguyện chết dưới kiếm của nàng ta. Còn nợ nàng ta một ơn cứu mạng, thế nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không thể cho nàng ta một hài tử.
“Ngài nói gì vậy, ta nghe không hiểu.” Vân Nhược Linh xoay người lại, làm bộ nghe không hiểu những gì Sở Diệp Hàn đang nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!