“Hoàng Thượng, ngài nói Thái Hậu không thương ngài, người thân là mẫu thân, sao lại không yêu thương chính hài tử của mình? Thái Hậu chắn thay hai người mấy đao, cơ thể tổn thương nặng nề, Thái Hậu phải tĩnh dưỡng nửa năm mới tốt hơn. Khi đó ngài mới ba tuổi, làm sao lại biết đến những việc này. Chuyện này quá máu me, Thái Hậu cũng không muốn làm hai người sợ, cho nên liền phân phó chúng ta không được nhắc lại. Nhưng mà, nhiều năm như vậy, chắc hẳn ngài cũng đã nghe được ít nhiều về chuyện này. Kỳ thật Thái Hậu thật sự rất thương ngài, rất để ý đến ngài.” Tuyết ma ma chảy nước mắt, khẩn cầu nhìn Hành nguyên đế.
Sau đó, bà ấy dùng sức dập đầu thật mạnh xuống đất, cúi đầu.
“Tuyết ma ma, ngươi mau đứng lên đi, không có việc gì đâu. Nếu Hoàng Thượng thật sự khăng khăng muốn bảo Trưởng công chúa hồi cung, thì..., đó cũng là mệnh của nàng.” Hốc mắt Thái Hậu hồng hồng, bà tiến lên đỡ Tuyết ma ma.
Hành nguyên đế nhìn hai người họ, cả hai người đều đã một đầu hoa râm. Tuyết ma ma đã từng là bà vú của ông ta, từ nhỏ đến lớn đều đi theo ông ta, cẩn thận che chở, tuy rằng không có ân sinh thành, nhưng vẫn mang nặng ân dưỡng dục.
Mà Thái Hậu, ân sinh ân dưỡng đều có.
Nhìn hai người đang run run rẩy rẩy, rồi lại nhìn nếp nhăn trên mặt hai người, còn cả thân hình gầy gò đó nữa, ông ta biết, hai người đã già rồi.
Trái tim giống như bị ai đó hung hăng xé toạc, đau đớn khó nhịn, như bị hàng vạn con muỗi gặm cắn.
Những người này đều là người thân của ông ta, có công ơn nuôi dưỡng ông ta. Thay ông ta che chắn tai nạn, bảo vệ ông ta. Song, ông ta lại khiến họ thất vọng, khiến họ đau lòng...
Nghe được những chuyện cũ kia..., tâm tình của ông ta lúc này rất trầm trọng. Kỳ thật ông ta hiểu rõ, trong cuộc tranh đấu chính trị này, ông ta chỉ giả làm người bị hại, còn Tiên đế mới thực sự là người bị hại. Cuối cùng, ông ta mới là người được lợi...
Chỉ là, ông ta thường xuyên sẽ gặp ác mộng, cuộc sống hàng ngày khó có thể yên lòng. Suy cho cùng, cũng là do ông ta làm việc trái với lương tâm.
Hành Nguyên đế ngửa đầu nhìn trời, nặng nề thở dài một hơi, sau đó đi lên trước, tự mình nâng hai người dậy, trầm giọng nói : “Mẫu hậu, ma ma, các người mau đứng lên đi. Trẫm đáp ứng các người, cho Trưởng công chúa tự do. Còn cho phép nàng kết hôn, chỉ cần nàng có thể tìm được một lang quân như ý, trẫm sẽ cho của hồi môn, để nàng an tâm mà gả chồng.”
“Thật sự? Nếu như thế, ai gia thay Trưởng công chúa đa tạ Hoàng Thượng.” Đôi mắt Thái Hậu hàm chứa nước mắt, nhìn Hành nguyên đế.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!