“Đúng rồi, Giang sư đệ của chúng ta vừa rồi đã đoán đúng mười đố đèn. Lão bản, không phải là ngươi luyến tiếc cây trâm ngọc kia nên muốn chơi xấu đi? Giang sư đệ của ta giao bạc rồi mới tham gia, không phải ngươi muốn lừa tiền chứ?” Bên cạnh Giang Hạ Tuyên là một thư sinh mang cẩm y, hắn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói.
Vân Nhược Linh vừa nhìn sang, liền thấy thư sinh mặc cẩm y này khí chất siêu nhiên, ăn mặc đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn đã biết là công tử phú gia.
Nàng tiếp tục quan sát, lại phát hiện đây là nhi tử của viện trưởng Ứng Thiên thư viện, Tử Vân Vũ. Nàng đã gặp qua hắn trên yến tiệc của Ngụy Quốc phu nhân.
Bên người bọn họ còn có vài học đồ, nhìn dáng vẻ thì có lẽ bọn họ đều giống nhau, đều là học đồ của Ứng Thiên thư viện.
“Ta chơi xấu? Rõ ràng là thư sinh nghèo kiết hủ lậu này gian lận! Chính hắn mơ ước cây trâm ngọc của ta, mới trộm nhìn đáp án ta viết trên bàn. Những đáp án này của ta đã lấy sách che lại. Nhưng vừa rồi, lúc hắn tới gần ta, cuốn sách này đột nhiên bị dịch chuyển. Lúc ấy ta còn chưa phát hiện điều gì khác thường, cho đến khi hắn đều đoán đúng mười đố đèn, ta mới biết được, lúc nãy là hắn dịch chuyển sách của ta, nhìn lén đáp án mới đoán được.” Lão bản ốm tong teo chỉ vào cuốn sách trên bàn, rồi lại chỉ vào tờ giấy ghi đáp án.
“Ngươi nói bậy, ta căn bản không biết ngươi viết đáp án lên giấy, ta càng không có động vào sách của ngươi. Ta không để bụng cây trâm ngọc này của ngươi. Ta chỉ cần một công đạo, thanh danh của Giang Hạ Tuyên ta, không thể bị ngươi làm bại hoại.” Giang Hạ Tuyên xanh mặt, tức giận nói.
Lão bản kia vừa nghe, tức khắc cười lạnh nói : “Các ngươi hẳn là người nơi khác đi? Chỉ bằng mấy người các ngươi đã muốn giương oai tác quái trước cửa tiệm của ta? Ta nói ngươi gian lận thì chính là ngươi gian lận! Các ngươi nhanh cút cho ta, nếu không cút, ảnh hưởng tới việc buôn bán của ta, ta cho các ngươi đẹp mặt.”
Ông ta vừa nói xong, liền liếc mắt ra hiệu cho vài tên côn đồ ở sau lưng. Đám côn đồ lập tức vung gậy gộc, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm bọn Giang Hạ Tuyên.
“Ban ngày ban mặt, lão bản, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ, ngươi thua còn không chịu nhận, đã thế còn muốn ra tay đánh người?” Giang Hạ Tuyên không dám tin tưởng nhìn chằm chằm ông ta. Tuy rằng trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng bên ngoài vẫn một thân chính khí.
“Đúng vậy, ngươi dám ở trước mặt mọi người hành hung. Chẳng lẽ ngươi không sợ luật pháp của Sở quốc?” Đám người Tử Vân Vũ đứng thẳng lưng, tất cả đều kiêu căng nhướng mày, dáng vẻ không một chút sợ hãi.
Những thư sinh này, tuy trong lòng cảm thấy sợ hãi những tên côn đồ kia. Nhưng bọn họ vẫn tràn ngập dũng khí như trước mà giận dữ trừng mắt nhìn lão bản.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!