“Đúng vậy, Nhược Linh cô nương, các cô đi mau, ta không tin ông ta dám hành hung chúng ta trước công chúng, ta đã kêu sư đệ đi báo quan.” Tử Vân Vũ lo lắng nhìn sang Vân Nhược Linh.
“Không sao, đường đường là lão bản một cửa tiệm ngọc khí, còn chưa đến mức gây khó dễ với một cô nương như ta. Chỉ có những người không giống nam nhân, mới có thể hành hung một cô nương. Lại nói, đây là xã hội văn minh, đánh đánh giết giết cũng không tốt. Đúng không, lão bản?” Vân Nhược Linh đi qua, không một chút sợ hãi nhìn về phía lão bản cửa tiệm.
Từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy. Khuôn mặt tàn nhẫn hung ác vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh, liền nở nụ cười gian xảo.
Ông ta híp mắt dâm tà nhìn Vân Nhược Linh, nữ tử này rất đẹp, nếu có thể tới tay ông ta thì thật tốt.
Lão bản nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh, vẻ mặt nịnh nọt nói : “Mỹ nhân nói đúng, đánh đánh giết giết không tốt. Ta là một người rất biết nói đạo lý, cũng không thích động tay động chân. Tiểu mỹ nhân, chẳng lẽ cô quen biết những thư sinh nghèo khiết hủ lậu này?”
“Có quen biết, chúng ta là bằng hữu, chẳng qua ngươi nghĩ sai rồi, bọn họ một chút cũng không nghèo kiết hủ lậu. Một vị này, là công tử của Thứ sử Giang Châu; một vị này, là Trưởng công tử của Ứng Thiên thư viện. Hai người bọn họ đều là quan nhị đại* và văn nhị đại*, sao ở trong miệng ngươi, lại biến thành thư sinh nghèo kiết hủ lậu? Hơn nữa bọn họ đều là cử nhân lão gia, lập tức phải tham gia thi hội vào mùa xuân. Bọn họ đều là nhân tài một bụng văn chương. Hơn nữa Hoàng Thượng khát cầu nhân tài, nói không chừng một vị trong này năm nay sẽ đỗ Trạng Nguyên. Chẳng lẽ mắt nhìn người tài của ngươi còn cao hơn Hoàng Thượng, đều chướng mắt những nhân tài này?” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
(*quan nhị đại, văn nhị đại : giống phú nhị đại : thế hệ thứ hai của gia đình nhà quan/văn ).
Một câu Hoàng Thượng áp xuống, ông ta lập tức ỉu xìu. Ông ta nào dám khinh thường Hoàng Thượng ngày ngày khát cầu nhân tài.
Tiểu nha đầu này miệng lưỡi thật lợi hại.
Nhóm quần chúng vây xem vừa nghe, tức khắc sôi nổi bàn tán : “Không nghĩ tới những thư sinh này lại là học đồ của Ứng Thiên thư viện. Hơn nữa mỗi người lại rất có địa vị, có người phụ thân là Thứ sử Giang Châu, có người còn là nhi tử của viện trưởng. Hơn nữa tất cả đều trúng cử nhân, nhân tài như vậy, mà lão bản kia cư nhiên lại nói họ gian lận, rõ ràng là đang bôi nhọ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!