(*người sáng lập ra một thứ gì đó ).
Giang Hạ Tuyên lại bị vu oan, vẻ mặt đầy tức giận, hắn đang muốn biện giải, lại bị Vân Nhược Linh chặn lại.
Vân Nhược Linh đi lên trước, nhìn về phía lão bản : “Lão bản, chuyện vừa rồi không có người nhìn thấy, cũng không có người làm chứng, ngươi nói ngươi có lý, thì hắn cũng nói hắn có lý được. Như vậy đi, nếu ngươi muốn biết Giang công tử có gian lận hay không, ngươi chỉ cần ra thêm mười câu đố để hắn đoán. Nếu hắn đoán được thì điều đó chứng tỏ hắn không gian lận, ngươi phải dựa theo quy củ, đưa cây trâm ngọc này cho hắn, được không?”
“Vậy nếu hắn đoán không ra, có phải sẽ đại biểu cho việc lúc nãy hắn gian lận đúng không? Nếu vậy cây trâm ngọc này vẫn là của ta.” Lão bản lạnh giọng nói.
Đây đã là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
Lát nữa ông ta sẽ ra mười câu đố khó nhất cho thư sinh này, nhất định phải hỏi đến nỗi thư sinh này quỳ xuống chịu thua.
“Được, tiểu sinh nguyện ý đoán lại một lần, nếu đoán không ra, tùy các người bình phán*.” Giang Hạ Tuyên đã quyết định trước, bình tĩnh đáp lời.
(* bình luận và phán xét ).
Hắn rất có tự tin với bản thân mình, bởi vì từ nhỏ hắn đã yêu thích việc nghiên cứu đố đèn, bằng không hắn cũng sẽ không bỏ một lượng bạc ra để đoán.
“Được, rất can đảm, ta đây sẽ lập tức ra đề mục. Câu thứ nhất, văn thành võ đức, một chữ.” Lão bản nhìn câu đố mình đã sớm chuẩn bị ở phía dưới, nhanh chóng hỏi.
“Bân!” Giang Hạ Tuyên không hề nghĩ ngợi, liền đáp lời.
“Ngươi, thật sự có chút tài năng. Câu thứ hai : Bờ sông gặp gỡ, một chữ.” Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tương.” Giang Hạ Tuyên lạnh giọng đáp.
“Trước dám vì thiên hạ, một chữ.”
“Một. Trước thiên hạ, còn không phải là đệ nhất sao? Cho nên là một.” Giang Hạ Tuyên đáp xong, đột nhiên nhìn về cuốn sách trong tay lão bản 《 say mê giải đố 》, trong lòng cảm thấy cuốn sách này thập phần quen thuộc.
Hắn lại quan sát thật kỹ, bìa sách màu lam, phía trên là hàng chữ rồng bay phượng múa, đó không phải là kiểu chữ của hắn sao?
Giang Hạ Tuyên lại suy nghĩ, đây là quyển sách giải đố mà hắn viết ra lúc mười tuổi. Lúc ấy hắn in ấn trên trăm quyển để bán trên đường, không nghĩ tới chỗ lão bản này lại có một quyển.
Từ nhỏ hắn đã đam mê nghiên cứu đố đèn, cho nên viết ra rất nhiều sách giải đố, để cho đại chúng suy đoán và giải trí.
Không nghĩ tới, lão bản này cư nhiên lại lấy sách hắn viết tới đố hắn.
Trách không được hắn lại cảm thấy những câu đố này thập phần quen thuộc, đáp án lại càng đơn giản.
Nhìn thấy Giang Hạ Tuyên nhanh chóng đoán đúng ba câu đố, sắc mặt lão bản liền tái lại. Ông ta tiếp tục hỏi bảy câu tiếp theo, câu sau khó hơn câu trước, kết quả đều bị Giang Hạ Tuyên không cần nghĩ ngợi đoán ra.
Sau khi đố xong mười câu, ông ta đã tức giận đến thất khiếu bốc khói, sắc mặt thâm trầm. Ông ta không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Giang Hạ Tuyên : “Ngươi, ngươi này cũng quá lợi hại, sao ngươi có thể ngay cả suy nghĩ cũng không đã cho ra đáp án?”
Những học đồ khác, tốt xấu cũng phải suy xét một chút rồi mới đoán.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!