“Ta… Thế nhưng cây trâm ngọc này có giá trị lên đến năm ngàn lượng. Hắn chỉ bỏ ra có một lượng, thế mà lại đổi lấy đồ vật năm ngàn lượng này của ta. Ta đau lòng a,...” Lão bản cảm thấy hối hận vạn phần.
Ông ta là vì kiếm tiền, nên mới lấy cây trâm ngọc này ra thu hút khách hàng. Nào có biết bản thân chưa thu được mấy lượng bạc, lại thua.
Hôm nay ông ta thiệt lớn.
“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, quy củ này là do ngươi định. Ngươi đã thua thì không được chơi xấu, nếu không chúng ta lập tức đi báo quan, kiện ngươi tội làm ăn gian dối.” Vân Nhược Linh nói.
“Đúng vậy, nếu hôm nay ông không đưa cây trâm ngọc này cho Giang công tử, chúng ta sẽ đập phá cửa tiệm của ông.” Trong đám người, có người xúc động lên tiếng bênh vực kẻ yếu.
“Được được được, ta đưa, bây giờ ta đưa cho hắn còn không được sao? Chư vị xin thương xót, đừng đập cửa tiệm của ta.” Hiện tại lão bản đã biết suy nghĩ hơn, nhiều bá tánh xúm lại đây xem như vậy, ông ta cũng không dám sai đám côn đồ đi đánh người. Trong mắt ông ta hiện lên một tia khôn khéo, chờ những người này rời đi, ông ta sẽ phái người đi theo Giang Hạ Tuyên, tùy thời cướp lại cây trâm.
Sau khi nói xong, lão bản đưa tay lấy cây trâm được bày biện đẹp đẽ xuống. Khuôn mặt nhăn nhó, nhưng lại hết sức cẩn thận đưa cho Giang Hạ Tuyên : “Công tử, ngươi thắng, cây trâm ngọc này thuộc về ngươi.”
Nói xong, ông ta cảm thấy đau đớn như ai đang rút gân mình.
Giang Hạ Tuyên nhận lấy cây trâm, thấy cây trâm này tính chất oánh nhuận, nguyên liệu bạch thấu, đuôi trâm còn điêu khắc một đóa tường vân. Hắn đột nhiên đưa cây trâm tới trước mặt Vân Nhược Linh : “Nhược Linh cô nương, nếu không có cô nương, tại hạ cũng không thắng được cây trâm này. Tại hạ là nam tử, giữ trâm ngọc này cũng vô dụng. Cây trâm này thích hợp với nữ tử hơn, tại hạ giữ lại cũng lãng phí, không bằng bây giờ tặng cho cô nương.”
Nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Giang Hạ Tuyên đỏ lên, hắn có chút khẩn trương mà đứng tại chỗ.
Nàng chính là Ly Vương phi, là phụ nữ đã có chồng. Nhưng mà hắn rất bội phục nàng, muốn tặng cây trâm này cho nàng.
Hắn cảm thấy khí chất của nàng rất phù hợp với tường vân.
Vân Nhược Linh sửng sốt, không nghĩ tới Giang Hạ Tuyên cư nhiên lại nguyện ý tặng cây trâm này cho nàng. Có điều, trâm ngọc này thích hợp để tặng người, nàng thân là phụ nữ đã có chồng, nếu nhận thì không tốt lắm.
Nàng từ chối : “Không cần, ngươi cứ giữ lại đi, nếu ngươi không thích, bán nó đi là được .”
“Không có việc gì, cây trâm ngọc tốt như vậy, bán đi rất đáng tiếc. Nó rất hợp với khí chất của Nhược Linh cô nương, nên tại hạ mới muốn tặng cho cô nương.” Giang Hạ Tuyên không phải hạng người yêu tiền. Hắn rất cảm kích chuyện lần trước Ly Vương phi đưa hắn về nhà, cho nên mới muốn báo đáp nàng.
“Vị cô nương này, nếu đã là tâm ý của vị công tử này thì cô nương cứ nhận lấy đi. Cô nương xem, công tử này lớn lên tướng mạo đứng đắn, đây chính là một mảnh tâm ý của hắn nha. Cô nương ngàn vạn lần đừng cự tuyệt.” Có quần chúng ăn dưa tốt bụng lên tiếng.
“Đúng vậy, hai người các ngươi trai tài gái sắc, là trời đất tạo nên một đôi. Vị công tử này một lòng thâm tình với cô nương, cô nương ngàn vạn lần đừng cô phụ hắn.” Có một bà mối trong tay cầm hoa lụa, khóe miệng có một nốt ruồi mở miệng khuyên nhủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!