Tử Vân Vũ thấy Tần lão bản không phái người tới theo dõi bọn họ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra, hắn đã uy hiếp thành công, thương nhân này không dám chọc vào Thân vương.
Hắn mượn danh hào của phu thê Ly Vương, bảo vệ Giang Hạ Tuyên, lại không có nói ra phong hào của phu thê Ly Vương, cũng là vì giữ bí mật cho bọn họ, bảo vệ danh dự của Ly Vương phi.
Miễn cho người có tâm lại lấy chuyện Giang Hạ Tuyên tặng cây trâm cho nàng đồn đại khắp nơi.
Hành động lần này đã cứu Giang Hạ Tuyên, lại còn giữ bí mật thay phu thê Ly Vương.
-
Sở Diệp Hàn một đường ôm Vân Nhược Linh đến dưới một gốc cây hòe không người.
Vân Nhược Linh còn đang vung nắm tay, nghiến răng nghiến lợi phản kháng : “Ngươi làm gì vậy, ngươi thả ta xuống dưới. Vừa rồi nhiều người nhìn như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao.”
Nói xong, nàng còn dùng nắm tay nho nhỏ của mình hung hăng đấm hắn.
Chỉ tiếc, không đấm đau hắn, ngược lại tay nàng còn sưng lên.
Sở Diệp Hàn đặt Vân Nhược Linh xuống đất, đôi con ngươi hừng hực lửa giận : “Nàng dám nhận cây trâm của Giang Hạ Tuyên, nàng có biết tặng ngọc trâm là đại biểu cho việc gì không? Đó là đại biểu cho tín vật đính ước, đại biểu cho tình yêu, sao nàng có thể nhận cơ chứ?”
Trong mắt của Sở Diệp Hàn như có băng tuyết lạnh lẽo, rét lạnh đến tận xương.
“Trước kia ngươi đều có thể đưa nhiều đồ trang sức cho Nam Cung Nguyệt, sủng nàng đến vậy. Vậy thì sao ta không thể nhận cây trâm mà bằng hữu tặng cơ chứ?” Trong đôi mắt của Vân Nhược Linh cũng hừng hực lửa giận.
Nàng cũng không phải là người dễ chọc.
Cơ thể Sở Diệp Hàn bỗng dưng cứng đờ : “Đó là chuyện trước kia, khi đó, Bổn vương còn chưa yêu nàng.”
“Vậy hiện tại ta cũng không yêu ngươi, có phải ta cũng có thể nhận cây trâm của người khác hay không?” Vân Nhược Linh lạnh giọng hỏi lại.
“Bổn vương không cho phép. Trừ bỏ đồ vật của Bổn vương, đồ của những người khác, nàng nhất định không được nhận! Bởi vì bọn họ, không xứng!” Trong đôi mắt đen nhánh của Sở Diệp Hàn hiện lên một màu đỏ chói mắt.
Câu nói lúc nãy nàng vừa nói kia, câu nàng không yêu hắn. Hệt như một cây móc sắt, mạnh mẽ câu ( móc ) vào tim hắn.
Câu đến nỗi máu tươi chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả đôi mắt thâm thúy của hắn.
Vân Nhược Linh không khỏi cảm thấy buồn cười nhìn hắn : “Ly Vương, ngươi buông tha ta đi, ngươi đã có mỹ thiếp ở bên, đã vậy không cần lại tra tấn ta, có được không? Về sau chúng ta không còn liên quan đến nhau, mỗi người sống một cuộc đời riêng, không được sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!