Hắn chuyển hoành thánh sang trước mặt Nam Cung Nguyệt, giọng nói nhẹ đi rất nhiều : “Không phải ngươi nói tối hôm nay còn chưa dùng bữa sao? Ngươi ăn đi, Bổn vương không đói bụng.”
“Cảm ơn phu quân quan tâm, không bằng chúng ta cùng nhau ăn đi. Ta tới hầu hạ chàng ăn.” Nam Cung Nguyệt cảm động đến nỗi trong mắt đã hàm chứa nước mắt.
Đã rất lâu rồi, Sở Diệp Hàn không còn đối xử dịu dàng với nàng ta như thế nữa.
Hắn như vậy, phảng phất giống như cách một thế hệ. Nam Cung Nguyệt nhìn vẻ tuấn tú vô song của hắn, lệ nóng doanh tròng.
“Không cần, Bổn vương không đói bụng.” Sở Diệp Hàn nhàn nhạt nói.
Tuy rằng giọng nói của hắn dịu đi rất nhiều, nhưng biểu tình vẫn xa cách như cũ. Ánh mắt hắn nhìn Vân Nhược Linh thật sâu, muốn nhìn thấy một chút khổ sở và ghen tuông từ trên mặt nàng.
Đáng tiếc, đều không có, nàng chỉ nghiêm túc ăn hoành thánh trong chén của mình.
Sau một lúc lâu, Vân Nhược Linh mới bình tĩnh buông xuống đôi đũa trong tay, nàng đứng dậy nói : “Các ngươi ăn trước đi, Thu nhi, Tửu nhi, chúng ta đi sang bên đường xem hồ lô đường đi.”
Nói xong, nàng đạm mạc bước sang bên đường, nơi đang bán hồ lô đường. Thu nhi và Tửu nhi cũng nhanh chóng đi theo.
“Phu quân, chúng ta có qua đó hay không? Tỷ tỷ là một nữ nhân, ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm.” Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt đầy lo lắng hỏi.
Bên ngoài thì nàng ta tỏ vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại mừng thầm một trận.
“Mạch Liên, ngươi đi theo bảo hộ phu nhân, phải bảo vệ nàng thật tốt.” Sở Diệp Hàn trầm giọng phân phó.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng bồi thêm : “Còn nữa, đừng quấy rầy nàng.”
Mạch Liên vội vàng buông đũa trong tay, chắp tay nói : “Vâng, thuộc hạ đi ngay bây giờ.”
Hắn ta nhìn Vương gia thật sâu, dù cho Vương gia rất khổ sở vì trong lòng Vương phi không có Vương gia, nhưng hắn vẫn rất để ý đến an nguy của Vương phi.
Bất quá, có Nguyệt Trắc phi hỏi han ân cần bênh cạnh Vương gia, hẳn là Vương phi cũng sẽ đau lòng đi. Bằng không nàng cũng sẽ không im lặng mà tránh đi.
-
Thế nhưng khi Mạch Liên chạy đến nơi bán hồ lô đường, sau khi hắn ta tìm một vòng, vẫn không thấy ba người bọn Vương phi.
Hắn ta tức khắc sờ sờ đầu, rõ ràng lúc nãy hắn ta nghe được ba người các nàng đi về phía này. Sao bây giờ lại không thấy người đâu cả?
Chẳng lẽ, các nàng đã rời khỏi đây?
Lập tức, hắn ta có chút hoảng hốt, vội vã tìm kiếm khắp mọi nơi, sợ Vương phi xảy ra chuyện.
-
Chờ sau khi Mạch Liên chạy đi chỗ khác, sau một ngăn tủ dài bên cạnh nơi bán hồ lô đường lộ ra ba cái đầu.
“Nương nương, Mạch Liên tìm tới đây, nhất định là do Vương gia phái hắn tới tìm chúng ta. Sao người lại muốn tránh hắn vậy?” Thu nhi nghi hoặc hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!