“Ta dám thề ta không nhìn lầm, vừa rồi ta thật sự thấy được. Có phải Mạch Liên tìm được Vương phi rồi cho nên muốn nói chúng ta đi qua hội hợp?” Lý Tam nói.
Biểu tình của hắn ta rất cẩn thận, nếu không phải chuyện quan trọng, Mạch Liên cũng sẽ không phóng đạn tín hiệu cho bọn họ.
“Sao ta lại không thấy được, Lý thị vệ, có phải ngươi hoa mắt hay không? Pháo hoa này nhìn cũng giống đạn tín hiệu, nhất định là ngươi nhìn lầm rồi. Vương gia đang vì tỷ tỷ mà lựa hoa đăng, ngươi không nên quấy rầy hứng thú của chàng.” Nam Cung Nguyệt tiến lên, lạnh lùng nói.
Lúc này, Vân Nhược Linh đã bị người ta bắt đi. Nàng ta để Đàm nhi đi bắn pháo hoa, chính là vì muốn làm nhiễu loạn tầm mắt của Sở Diệp Hàn, không cho Mạch Liên nói chuyện này với hắn.
Nếu Mạch Liên tìm được bọn họ trễ hơn một chút, cơ hội cứu Vân Nhược Linh lại càng nhỏ.
Vừa rồi trong lúc mọi người đang ăn hoành thánh, Đàm nhi đã nhân cơ hội đó nói cho nàng ta, người của Tô Thường Tiếu và nàng ta đang âm thầm bàn bạc. Nói rằng bọn họ đang theo dõi Vân Nhược Linh, chuẩn bị động thủ, muốn nàng ta tìm cơ hội dẫn Sở Diệp Hàn rời đi, để Mạch Liên không tìm thấy Sở Diệp Hàn.
Cho nên, nàng ta mới lấy việc mua hoa đăng tặng Vân Nhược Linh làm cái cớ. Dẫn Sở Diệp Hàn tới phía đông chợ đông như trẩy hội.
Nếu không phải nàng ta lấy Vân Nhược Linh ra làm cái cớ, nhất định Sở Diệp Hàn sẽ không tới.
Sau đó Đàm nhi lại nhận được tin tức, Vân Nhược Linh đã bị người của Tô Thường Tiếu bắt đi, người liên hệ đã nói với nàng ta rằng Mạch Liên đang tìm Sở Diệp Hàn.
Bọn họ đoán là Mạch Liên sẽ phóng đạn tín hiệu để liên lạc với Sở Diệp Hàn. Cho nên đã kêu Đàm nhi thu mua mấy lưu manh bên đường, để cho bọn họ đi bắn pháo hoa, che đi đạn tín hiệu của Mạch Liên.
Không nghĩ tới vậy mà vẫn để Lý Tam thấy được.
Ngay cả Nguyệt Trắc phi cũng đã nói như vậy, Lý Tam lập tức gãi gãi đầu : “Có thể là thuộc hạ nhìn lầm rồi đi, chắc là pháo hoa.”
“Vương gia, chàng đã mua hoa đăng cho tỷ tỷ, có thể cũng mua cho ta một trản không? Ta không bắt bẻ, chỉ cần là chàng chọn, ta đều thích.” Nam Cung Nguyệt vì dời đi tầm mắt của Sở Diệp Hàn, ôm chặt cánh tay của hắn, làm nũng với hắn.
Bây giờ Sở Diệp Hàn rất chán ghét việc Nam Cung Nguyệt tới gần mình. Hắn lạnh lùng đẩy tay nàng ta ra, trầm giọng nói : “Ngươi tự chọn đi, sau đó để Mạch Lan trả tiền là được.”
Nam Cung Nguyệt bị hắn ghét bỏ đẩy ra, hốc mắt lập tức ửng đỏ.
Nàng ta nhìn hắn với dáng vẻ nhu nhược đáng thương, nghĩ thầm, chờ thêm đêm nay, Vân Nhược Linh sẽ bị huỷ hoại. Cho dù nàng còn sống, trên lưng cũng sẽ đeo tiếng xấu bị nhiều người cưỡng bức.
Một Vân Nhược Linh như vậy, nàng ta không tin Sở Diệp Hàn còn muốn.
Trước đây nàng ta nhẫn nhịn, chờ đến khi Vân Nhược Linh rơi đài, người bên cạnh Sở Diệp Hàn trước sau gì cũng là nàng ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!