Tô Thường Tiếu vừa đi vào, liền có một mùi ẩm mốc đập vào mặt, vải bố lót trong phòng chất củi dính đầy tro bụi, góc tường kết đầy mạng nhện. Lập tức, nàng ta lạnh lùng phất phất tay áo, muốn phủi rớt tro bụi trước mặt.
Phương Phương và Viên Viên nhanh chóng đi lên phía trước, phất đi toàn bộ mạng nhện đang chặn đường.
Tô Thường Tiếu vừa bước vào, liền nhìn thấy Vân Nhược Linh đang hôn mê nằm trên mặt đất, tay nàng bị trói sau lưng, trong miệng còn bị nhét vào một miếng vải bố. Dáng vẻ nhìn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Đáng tiếc, trong hoàn cảnh thế này mà gương mặt kia của nàng vẫn xinh đẹp như vậy. Tô Thường Tiếu càng nhìn càng giận dữ : “Người đâu, giội tỉnh nàng ta cho ta!”
“Vâng, Vương phi.” Phương Phương nói xong, lập tức ra bên ngoài múc một xô nước từ trong một cái lu. Sau đó cầm một cái gáo cũ, múc đầy một gáo nước, hung hăng tạt tới trên mặt Vân Nhược Linh.
Sau khi Vân Nhược Linh bị giội nước, liền từ từ tỉnh lại. Nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, não lại trướng lên, cả người vừa ướt vừa lạnh.
“Vương phi, nô tỳ nhận ra rồi, người này không phải là người lần trước bán cho chúng ta con anh vũ đó sao? Hắn ta thế mà lại là Ly Vương phi.” Trước kia Phương Phương chưa từng gặp qua Vân Nhược Linh, cho nên căn bản không biết nàng trông như thế nào.
Hiện giờ thấy Vân Nhược Linh mở to mắt nên lúc này nàng ta mới phát hiện, gương mặt này của nàng, giống như đúc với công tử tuấn tú đã bán chim anh vũ cho nàng ta.
Nghĩ đến đây, nàng ta mạnh mẽ vỗ đùi, vẻ mặt kinh hãi : “Đúng vậy, chính là nàng, chính là nàng đã bán chim anh vũ cho nô tỳ, hại Vương phi không ít, còn lừa của Vương phi năm vạn lượng bạc!”
“Hóa ra là tiện nhân này chỉnh ta, Vân Nhược Linh, ngươi tiện nhân này. Hóa ra con anh vũ Huyền Phượng kia là ván cờ của ngươi, ngươi, nữ nhân đê tiện này!” Tô Thường Tiếu mắng xong, đột nhiên giơ lên tay, một bạt tai đánh vào trên mặt Vân Nhược Linh!
Vân Nhược Linh còn chưa kịp phản ứng lại, trên mặt đã ăn một bạt tai. Mặt nàng lập tức cảm thấy nóng rát, vô cùng đau đớn.
Lúc này nàng mới nhìn thấy rõ ràng, người trước mặt là Tô Thường Tiếu, cùng với hai nha hoàn của nàng ta là Phương Phương và Viên Viên, còn có vài tên hắc y nhân.
Nàng nghĩ tới, thời điểm nàng và bọn Phượng nhi đang đi dạo phố, đám hắc y nhân này đánh xe ngựa chạy về phía các nàng, sau đó còn rải bột phấn về phía các nàng, cuối cùng lại bắt nàng đi.
Hóa ra là Tô Thường Tiếu bắt nàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!