Vừa nhớ tới khuôn mặt sưng đỏ không chịu được của mình, nàng ta liền hận không thể băm Vân Nhược Linh ra thành mười tám khúc.
Vân Nhược Linh nhìn về phía gương mặt của Tô Thường Tiếu, phát hiện mặc dù trên mặt nàng ta đã đeo khăn che mặt. Nhưng vẫn thấy được gương mặt nàng ta đã sưng to không ít, đôi mắt lộ ra cũng chỉ còn một đường nhỏ, có thể thấy rằng nàng ta bị trúng nọc ong rất sâu.
Chẳng qua, đây chỉ là hiện tượng bình thường khi bị ong mật đốt mà thôi, chỉ cần dùng dược, sớm muộn gì cũng lành.
“Chẳng qua ngươi chỉ bị ong mật đốt mà thôi, chỉ cần ngươi chịu bôi dược, qua mấy ngày sẽ tốt lên. Đến lúc đó gương mặt này của ngươi sẽ khôi phục như lúc ban đầu, cho nên ngươi không cần hận ta như vậy. Nếu không phải trong lòng ngươi có ý đồ xấu, phái người trộm dược Dẫn Phong của ta, ngươi cũng sẽ không rơi vào kết cục này. Nói đến nói đi, đều là ngươi tự làm bậy không thể sống, không trách người khác được!” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
“Tiện nhân, đã lúc này rồi mà ngươi còn dám mạnh miệng, đều là ngươi hại ta. Bây giờ ta đây sẽ huỷ dung của ngươi, xem ngươi còn quyến rũ Sở Diệp Hàn như thế nào!” Tô Thường Tiếu nói xong, giơ lên chủy thủ, vạch một dao lên mặt Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh nhanh chóng tránh ra, đáng tiếc, nàng vẫn chậm, trên mặt vẫn bị Tô Thường Tiếu cắt một đường.
Một dao kia tuy không sâu, nhưng vẫn khiến mặt nàng chảy máu.
Một cảm giác đau đớn như có kiến gặm cắn ập lên mặt nàng. Trong lòng Vân Nhược Linh cảm thấy sợ hãi, nàng lập tức tức giận trừng mắt nhìn Tô Thường Tiếu : “Tô Thường Tiếu, ngươi đối xử với ta như vậy, không sợ bị Sở Diệp Hàn biết, không sợ hắn hận ngươi sao?”
Không nhắc tới sở Sở Diệp Hàn còn tốt, vừa nhắc tới hắn, sắc mặt Tô Thường Tiếu lập tức vặn vẹo không thôi.
Nàng ta cả giận nói : “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nhắc tới Sở Diệp Hàn, rõ ràng trước kia người mà hắn yêu là ta. Kết quả chỉ trong chớp mắt, đã bị ngươi quyến rũ, ngươi là hồ ly tinh chết tiệt, nữ nhân ti tiện. Rốt cuộc ngươi tốt chỗ nào, hắn thế mà lại yêu ngươi? Nếu ta gọi bọn họ tới hủy hoại trong sạch của ngươi, để ngươi bị bốn, năm nam nhân thượng, ngươi nói xem, Sở Diệp Hàn có còn muốn ngươi hay không?”
“Tô Thường Tiếu, ngươi thật to gan, chẳng lẽ ngươi không sợ thiên lý vương pháp hay sao? Ngươi làm như vậy là phạm pháp!” Vân Nhược Linh vừa rống giận, vừa chuyển thần thức qua không gian, tìm gậy kích điện đã từng dùng qua trong quá khứ.
Sau khi gậy kích điện đó hết điện, nàng đã nhanh chóng sạc điện cho nó trong hệ thống, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Không nghĩ tới, hôm nay thật sự lại phát huy tác dụng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!