Mạch Lan châm chọc lên tiếng : “Tấn Vương phi, người còn không biết xấu hổ mà nói Vương gia chúng ta chân trong chân ngoài, vô tình vô nghĩa, người cũng xứng nói loại lời nói này sao? Lúc trước Vương gia yêu người, nguyện ý cưới người làm vợ, là người phản bội ngài ấy, cùng Tấn Vương ngủ trên một cái giường! Là người phản bội ngài ấy trước, là người phải xin lỗi ngài ấy! Thế mà bây giờ người còn không biết xấu hổ mà chỉ trích Vương gia, người lấy mặt mũi ở đâu ra?”
“Người nhìn trúng đích trưởng tử là Tấn Vương, cho rằng về sau Tấn Vương sẽ là trữ quân, người vì dã tâm muốn làm Thái Tử Phi, làm Hoàng Hậu mà đã không tiếc phản bội Ly Vương điện hạ, lựa chọn tằng tịu với Tấn Vương, phong quang mà gả cho Tấn Vương. Lúc ấy điện hạ đã khổ sở ra sao, cả ngày ngài ấy đều say rượu, say đến bất tỉnh nhân sự, thường xuyên cô độc ngồi một mình cho đến hừng đông. Là người thương tổn ngài ấy, sao người lại có mặt mũi nói ra những lời này? Chúng ta luôn cảm thấy may mắn vì người không gả cho ngài ấy, nếu không, người sẽ hại cả đời điện hạ!” Lý Tam xử lý xong thi thể, vội vàng trở lại đây, tức giận lên tiếng.
“Tấn Vương phi, người có muốn chúng ta nói với Tấn Vương chuyện lúc ấy người phản bội Vương gia hay không? Nói cho mọi người nghe một chút? Mạch Liên nghĩ, chắc chắn các huynh đệ cũng muốn nghe chuyện phong hoa tuyết nguyệt này.” Mạch Liên cười lạnh, nói.
Đây là bí mật mà bọn họ đã che giấu rất lâu.
Vì mặt mũi của Vương gia, bọn họ vốn dĩ không muốn nói.
Nhưng Tô Thường Tiếu bức người quá đáng, bọn họ vì vãn hồi lại danh dự của Vương gia mà không thể không nói.
Chỉ là, nói loại chuyện này, sẽ tổn hại đến mặt mũi của Vương gia.
Chúng ám vệ vừa nghe, một đám đều chửi thầm trong lòng.
Bọn họ biết lúc trước là Tô Thường Tiếu phản bội Vương gia, nhưng lại không biết chuyện lúc ấy Tô Thường Tiếu ngủ cùng Tấn Vương.
Bọn họ còn tưởng rằng Tô Thường Tiếu băng thanh ngọc khiết, đoan trang quý khí ra sao. Kết quả, lại là một nữ nhân lả lơi ong bướm như thế.
Vân Nhược Linh cũng nhờ vậy mới biết, hóa ra giữa Tô Thường Tiếu và Sở Diệp Hàn còn có nhiều ân oán như vậy.
Không nghĩ tới Sở Diệp Hàn cư nhiên lại là người bị vứt bỏ, hơn nữa người ta còn đội nón xanh cho hắn, hắn thật là quá thảm.
Nàng không khỏi cho hắn một ánh mắt đồng tình.
Bị bọn Mạch Lan vả mặt trước mặt mọi người, sắc mặt Tô Thường Tiếu hết trắng rồi lại xanh. Nàng ta cắn môi, thẹn quá hóa giận, nói : “Các ngươi câm miệng cho Bổn vương phi! Đây là chuyện riêng giữa ta và Ly Vương, không đến lượt các ngươi xen vào. Ly Vương, mong ngươi quản tốt người của mình, đừng để bọn họ dĩ hạ phạm thượng!”
Nhìn thấy mặt Tô Thường Tiếu vặn vẹo, Sở Diệp Hàn thật sự hối hận, lúc trước sao hắn lại thích nữ nhân này?
Lúc trước mắt hắn mù nên mới coi trọng nàng ta.
Vân Nhược Linh vỗ vỗ bả vai Sở Diệp Hàn, dùng ánh mắt an ủi hắn, ai, ai không từng ngây thơ qua? Ai không từng bị lừa gạt? Bình tĩnh.
Ngay cả những thiếu gia nhà giàu đã gặp qua vô số phụ nữ, đều ngay lúc còn là thiếu niên ngây thơ, bị một con gấu trúc nhỏ sáo lộ* ( theo động tác võ thuật ). Huống chi loại nam nhân cổ đại nhìn như bá đạo, lại hoàn toàn ngây thơ như Sở Diệp Hàn?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!