Tấn Vương phân phó xong, sắc mặt thịnh nộ đi đến. Hắn ta bước từng bước một tới gần Sở Diệp Hàn, thẹn quá hóa giận, ánh mắt hung tợn : “Sở Diệp Hàn, nếu ngươi dám động đến một sợi lông tơ của Tấn Vương phi, Bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Vương gia, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi, ngươi mau cứu ta. Bọn họ muốn áp giải ta vào đại lao, ta là Tấn Vương phi tôn quý, ta không nên đi đến đó.” Tô Thường Tiếu vừa thấy Tấn Vương đến thì giống như đã tìm được một chỗ dựa.
Ai ngờ Sở Diệp Hàn một bước tiến lên, lạnh lùng ngăn trước mặt Tấn Vương, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống hắn ta : “Tấn Vương, ngươi tới vừa đúng lúc, Tấn Vương phi phái người bắt Ly Vương phi, ý đồ làm hại nàng, vừa hay bị Bổn vương bắt ngay tại trận. Bổn vương đã tra qua, năm tên bắt người kia là ám vệ, là người của ngươi. Làm phiền ngươi cho Bổn vương một công đạo, nếu không, Bổn vương sẽ lập tức bắt ngươi!”
“Ngươi dám! Ly Vương, ngươi thật to gan, thế nhưng ngay cả Bổn vương cũng muốn bắt. Ai có thể chứng minh rằng là do ám vệ của Bổn vương bắt người? Nói không chừng là phu thê các ngươi vu oan hãm hại chúng ta.” Tấn Vương lạnh lùng nói.
Vừa rồi hắn ta nhận được tin tức ngay trên đường thì đã biết đã xảy ra chuyện gì.
Là một người ám vệ dùng bồ câu đưa thư để liên lạc với hắn ta.
Ám vệ kia nhìn thấy Tô Thường Tiếu mang năm ám vệ khác đi ra từ Vương phủ, liền theo dõi các nàng. Kết quả phát hiện các nàng bắt Ly Vương phi.
Ám vệ kia cảm thấy việc này không phải là chuyện nhỏ, cho nên truyền bồ câu đưa thư cho hắn ta. Hắn ta vừa thu lại thư tín, liền nhanh chóng dẫn người tới xem.
Lúc ở trên đường, hắn ta nghe nói chuyện Sở Diệp Hàn đã phái ám vệ đi tìm Ly Vương phi. Hắn ta lập tức biết, Tô Thường Tiếu đã gây ra chuyện lớn.
Ban đầu hắn ta còn tưởng rằng Tô Thường Tiếu mới là người đang được lợi. Không nghĩ tới khi đi vào biệt trang mà ám vệ nói, mới phát hiện Sở Diệp Hàn đã tới, Vân Nhược Linh không xảy ra việc gì, ngược lại, Tô Thường Tiếu còn bị bắt.
Tuy hắn ta chán ghét việc Tô Thường Tiếu tự chủ trương, chọc tai họa, nhưng cũng không có biện pháp mặc kệ nàng ta.
Bởi vì nàng ta là Tấn Vương phi, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn*. Mặc dù hắn ta chán ghét nàng ta, nhưng vẫn phải bảo vệ nàng ta, hắn ta tuyệt đối không thể để Tấn Vương phủ bị liên lụy.
(* giống có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu ).
Thấy Tấn Vương vậy mà lại đổi trắng thay đen, Sở Diệp Hàn đột nhiên đi về phía hắn ta, mạnh mẽ cho hắn ta một chưởng : “Bổn vương cảnh cáo ngươi, Ly Vương phi, là người mà các ngươi không thể động vào. Mặc kệ các ngươi có thừa nhận hay không, hôm nay Bổn vương vẫn phải bắt người!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!