Hiện giờ Sở Diệp Hàn phân phó, đương nhiên ông ta nhanh chóng chắp tay, nói : “Vâng, hạ quan lập tức đi làm.”
Nói xong, ông ta lạnh lùng vẫy tay một cái, liền có bộ khoái đi lên, tách Phương Phương và Viên Viên ra rồi giải đi.
Mặt khác những bộ khoái đã được nghiêm chỉnh huấn luyện bắt đầu sưu tập vật chứng trên mặt đất. Ví như đao kiếm của mấy tên bắt cóc, dược vật làm người mê choáng, những vật mà trên người đám hắc y mặc, tất cả đều bị bọn bộ khoái góp nhặt.
Chỉ những thứ như đao kiếm và dược vật đã có thể chứng minh rằng đêm nay là một hồi mưu hại, mà không phải là đang uống trà nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Phương Phương và Viên Viên bị giải đi, cơ thể Tô Thường Tiếu lập tức run run, Sở Diệp Hàn, thật đúng là rất có thủ đoạn.
-
Đêm khuya, hoàng cung.
Lúc này, mấy người đều tiến cung.
Vốn Hành Nguyên đế đã ngủ cùng Tuyết phi, phù dung trướng ấm, một lần đêm xuân. Kết quả lại bị Liễu công công vội vàng đánh thức.
Ông ta lạnh mặt, mang theo Tuyết phi đi vào Ngự Thư Phòng.
Vừa mới đi vào, đã nhìn thấy bên trong đang đứng vài người.
Tấn Vương thấy thế, dẫn đầu xông lên, tay phải đỡ tay trái đang bị gãy, "Bùm" một tiếng quỳ gối trước mặt Hành Nguyên đế, bi phẫn nói : “Phụ hoàng, ngươi rốt cuộc đã tới, cầu người làm chủ cho nhi thần, nhi thần không chỉ bị Sở Diệp Hàn đánh, mà ngay cả tay cũng bị hắn bẻ gãy.”
“Phụ hoàng, Ly Vương nói con dâu phái người bắt Ly Vương phi, muốn giải con dâu vào đại lao, vận dụng tư hình với con dâu, cầu Phụ hoàng nắm rõ. Con dâu chỉ là thỉnh Ly Vương phi đến uống trà nói chuyện phiếm mà thôi, căn bản không phái người bắt nàng ta.” Tô Thường Tiếu cũng thuận thế quỳ xuống, mặt không đổi sắc lên tiếng.
Hành Nguyên đế nhìn hai người một cái, đều là thập phần chật vật.
Búi tóc của Tô Thường Tiếu tán loạn, xiêm y hỗn độn, tuy trên mặt đeo khăn che mặt, nhưng bởi vì bị ong mật đốt nên vẫn sưng to như cũ.
Trên mặt Tấn Vương cũng là một mảng xanh tím, mặt mũi bầm dập, giống như đã bị ấn ở trên tường cọ xát qua.
“Đây là có chuyện gì?” Hành Nguyên đế lạnh lùng cắn răng, tức giận quát.
“Hoàng Thượng, cháu dâu bị Tấn Vương phi phái ám vệ bắt đi, ném vào một biệt trang đã bỏ hoang, thiếu chút nữa đã chết dưới tay của nàng ta, cầu Hoàng Thượng làm chủ vì cháu dâu.” Vân Nhược Linh nói xong, người đã quỳ xuống, hơn nữa còn tiền căn hậu quả mà nói hết mọi chuyện.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!