Nghe được nhưng lời này, Hành Nguyên đế không cần nghĩ cũng đã cho ra được kết luận trong lòng.
Chuyện này, nhất định lại là do phu thê Tấn Vương giở trò quỷ. Đã thế lại còn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thật là hai người ngu xuẩn.
Ông ta buồn bực trừng mắt nhìn hai người một cái. Người ngu xuẩn như vậy, cho dù ông ta muốn bảo vệ cũng bảo vệ không nổi, thật sự không đỡ nỗi kẻ bất tài.
Vị trí Thái Tử này, xem ra vô duyên với Tấn Vương ngu xuẩn.
Ông ta cần phải nâng đỡ một nhi tử khác thượng vị, cùng chống lại Sở Diệp Hàn.
“Người đâu, kéo hai tỳ nữ kia xuống đi, tách ra giam giữ và thẩm vấn.” Cho dù trong lòng tức giận, Hành Nguyên đế cũng muốn bảo trụ đích trưởng tử của mình. Cho nên quyết định phái người của ông ta đi thẩm vấn hai tỳ nữ kia.
Đến lúc đó hai người kia vừa chết, sẽ thành chết vô đối chứng, có thể bảo vệ một nhà Tấn Vương.
“Hoàng Thượng, trước khi thần tới đây đã bảo Trương Phủ doãn đi thẩm, thần tin tưởng không bao lâu nữa, kết quả liền sẽ trình lên. Hoàng Thượng yên tâm, để tránh việc vu hãm bất luận kẻ nào, thần còn gọi Hình Bộ Thượng thư, Hình Bộ Thị lang cùng nhau thẩm vấn.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
“…” Hành Nguyên đế trong lòng cả kinh, Sở Diệp Hàn vậy mà đã gọi người bắt đầu thẩm.
Hắn gọi nhiều quan viên đến thẩm tra như vậy, vậy thì không tiện để nhúng tay.
“Hoàng Thượng, con dâu muốn hỏi Tấn Vương phi mấy vấn đề.” Lúc này, Vân Nhược Linh lên tiếng.
Kỳ thật, không cần thẩm Phương Phương và Viên Viên, nàng cũng có thể bắt Tô Thường Tiếu nhận tội. Nhưng vì để định cho Tô Thường Tiếu một tội danh, nên thẩm vẫn phải thẩm.
“Được, ngươi hỏi đi.” Hành Nguyên đế trầm giọng nói.
“Tấn Vương phi, vừa rồi ngươi nói, ngươi mời ta đi đến biệt trang bỏ hoang kia, là vì muốn mời ta cùng uống trà nói chuyện phiếm?” Vân Nhược Linh lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy, ta chính là muốn mời ngươi đi nói chuyện phiếm, ta không có phái người bắt ngươi, càng không có thương tổn ngươi. Nếu ta thật sự muốn làm hại ngươi, cũng sẽ không tự mình động thủ, để người khác hoài nghi, ta không có ngu như vậy, đúng không?” Tô Thường Tiếu thập phần chột dạ. Song, trên mặt không thể không ra vẻ bình tĩnh.
“Biệt trang kia đã sớm bỏ hoang, lại thập phần hoang vắng, nào có người mời người khác đi đến loại địa phương kia uống trà? Ngươi cho rằng người anh minh thần võ như Hoàng Thượng sẽ tin chuyện ma quỷ này của ngươi?” Vân Nhược Linh trầm giọng nói.
Hành Nguyên đế bị nâng một chút, lập tức xanh mặt, không biết nên nói như thế nào.
“Ly Vương phi nói đúng, Tấn Vương phi, ngươi còn không mau nói thật?” Hành Nguyên đế cả giận nói.
Mọi người đều không phải người ngu, ông ta nghĩ, hôm nay ông ta bao che không nổi phu thê Tấn Vương rồi. Nếu không ông ta sẽ thành một hoàng đế ngu ngốc vô năng.
“Phụ hoàng minh giám, ta thật sự không có thương tổn Ly Vương phi, ta nghĩ vùng ngoại ô kia phong cảnh rất đẹp, nên mới mang nàng ta đi.” Tô Thường Tiếu run rẩy lên tiếng. Song, ngay cả chính bản thân nàng ta cũng không tin lời nói của mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!