Sở Diệp Hàn lạnh lùng cong khóe miệng, trong mắt là nồng đậm lạnh lẽo, cũng không có nói lời nào.
Tô Thường Tiếu sợ Sở Diệp Hàn muốn chém giết nàng ta. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, thê lương nói : “Ly Vương, người chớ quên, lúc trước người đã đồng ý điều gì với phụ thân ta.”
Lông mày Sở Diệp Hàn lạnh lùng run rẩy một chút, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Vân Nhược Linh cũng lạnh lùng nheo lại đôi mắt, nàng cho rằng lúc này đây Tô Thường Tiếu sẽ bị trọng phán. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, xem ra tỷ lệ rất nhỏ.
Bởi vì trong tay nàng ta có vương bài.
Chỉ cần Sở Diệp Hàn không muốn trừng phạt nàng ta, nàng ta sẽ không có việc gì.
“Ly Vương, ngươi cùng Tấn Vương là huynh đệ, các ngươi hẳn là huynh hữu đệ cung, cùng nhau bảo vệ Sở quốc mới phải. Chuyện này, là Tấn Vương phi không đúng, Bổn cung ở đây thay nàng xin lỗi ngươi và Ly Vương phi. Ngươi yên tâm, Bổn cung sẽ phạt nàng chép một trăm lần kinh Phật, còn sẽ bắt nàng xin lỗi Ly Vương phi. Hy vọng ngươi có thể niệm tình nàng là lần đầu vi phạm, cho nàng một lần cơ hội.” Hoàng Hậu thấy thế, bày ra bộ dáng uy nghi của Hoàng Hậu để khuyên nhủ.
Tô Minh thở dài một hơi, cũng nói : “Ly Vương, năm đó tình cảm hai huynh muội các người, tình cảm sâu vô cùng…”
Tấn Vương nghe được những lời này, sắc mặt tái xanh, phảng phất như trên đầu có một mảnh thảo nguyên xanh rờn.
“Ly Vương, Ly Vương phi, Cảnh đại nhân nói đúng, danh dự quốc gia không thể có tổn hại, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thứ tổn hại chính là mặt mũi của hoàng gia. Lần này Ly Vương phi chấn kinh, trẫm sẽ phái người ban cho đồ bổ, trấn an nàng thật tốt, cũng sẽ trách phạt Tấn Vương phi. Các ngươi xem, như thế nào?” Hỏi ra những lời này, Hành Nguyên đế cảm thấy ông ta thật mất mặt.
Ông ta thân là một Hoàng đế, cư nhiên còn phải hỏi ý kiến của thần tử.
Nếu không có loại hậu đại ngu xuẩn này, ông ta cũng không đến mức phải dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với một thần tử như Sở Diệp Hàn.
Nhiều người như vậy vì Tô Thường Tiếu cầu tình, Vân Nhược Linh không khỏi “Hâm mộ” nhìn nàng ta một cái, thật là được nhiều người sủng ái nha...
“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Nếu Hoàng Thượng nguyện ý tha thứ cho nàng ta, thần tự nhiên sẽ không cùng nàng ta so đo. Bất quá, lần này Vương phi chấn kinh, trong lòng có bóng ma, tinh thần bị hao tổn nghiêm trọng. Tấn Vương phi nếu chịu bồi thường, thần cũng có thể không truy cứu trách nhiệm của nàng ta. Tiền đề là, Nhược Linh phải hài lòng với bồi thường của Tấn Vương phi.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Ngụ ý, nếu Tô Thường Tiếu muốn Ly Vương phủ không truy cứu thì phải bồi thường tiền.
Hơn nữa phải bồi đến khi Ly Vương phi vừa lòng.
Nếu không hài lòng, Ly Vương phủ vẫn cứ muốn truy cứu.
Nói đến nói đi, Sở Diệp Hàn căn bản không có ý đồ tha cho Tô Thường Tiếu. Chẳng qua chỉ muốn nàng ta dùng bạc để mua mạng mà thôi.
Trong mắt của hắn, bạc là chuyện lớn, còn mạng của Tô Thường Tiếu lại không đáng giá để nhắc tới. Mạng này của Tô Thường Tiếu, hắn có rất nhiều cơ hội để lấy.
Nhưng bạc này, cũng không phải dễ dàng lừa gạt như vậy.
Vân Nhược Linh không phải phải là tiểu tham tiền sao? Để nàng kiếm một ít bạc kề thân, hẳn là nàng sẽ thật cao hứng. Như vậy mới có thể quên đau xót lần này.
Hắn cũng không muốn bởi vì một mạng này của Tô Thường Tiếu mà thiếu đi bồi thường.
Song, Vân Nhược Linh lại cho rằng, Sở Diệp Hàn nói như vậy, chính là muốn giải vây vì Tô Thường Tiếu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!