“Một vạn lượng?” Tô Thường Tiếu nói.
Vân Nhược Linh lắc lắc đầu.
“Không đủ sao? Vậy ba vạn lượng, đã đủ rồi đi?” Trên phương diện bàn luận giá tiền Tô Thường Tiếu cũng là một người sảng khoái. Nàng ta không muốn dong dài với Vân Nhược Linh.
Lúc này, nàng ta chỉ muốn dùng tiền mua mạng. Sau đó về nhà sớm một chút, nằm trên giường làm bằng tơ vàng mềm mại, thoải mái mà ngủ một giấc.
“Ta cảm thấy, mạng này của Tấn Vương phi đáng giá hơn ba vạn lượng rất rất nhiều. Tấn Vương phi, ngươi vẫn nên nói một cái giá mà ngươi cảm thấy xứng với giá trị của mình đi. Ngọc thể tôn quý này của ngươi, có giá trị không ít đâu.” Vân Nhược Linh vân đạm phong khinh nói.
Biểu cảm của nàng rất bình tĩnh, song những người khác nghe mà không bình tĩnh nổi.
Ly Vương phi này thoạt nhìn vân đạm phong khinh, không nghĩ tới lại phúc hắc như vậy.
Nàng rõ ràng là muốn lừa Tô Thường Tiếu một phen. Nhưng nhìn chỗ dựa phía sau nàng mà xem, mọi người biết, nếu Tô Thường Tiếu không bồi thường đến khi nàng cảm thấy hài lòng, có khả năng nàng ta còn phải gặp lại tai ương vào lao ngục.
Hiện tại chỉ đành xem Tô Thường Tiếu có bỏ được nhiều tiền như vậy để mua mạng mình hay không.
Nhiều hơn rất rất nhiều?
Nghe được lời này, Tô Thường Tiếu tức khắc ỉu xìu. Nàng ta vốn tưởng rằng chỉ cần mấy vạn lượng là có thể tống cổ Vân Nhược Linh. Lại không nghĩ tới, với số tiền đó, Vân Nhược Linh không thèm nói chuyện.
Nàng ta cũng biết ba vạn lượng là không có khả năng, liền cắn chặt răng, nói : “Năm vạn lượng!”
Vân Nhược Linh nghe thấy con số này, cũng không nói lời nào, mà gãi gãi chỗ ngứa trên đầu.
Sở Diệp Hàn nhìn nàng, đáy mắt hiện lên một chút ý cười. Không hổ là nữ nhân mà hắn nhìn trúng, so với hắn còn phúc hắc hơn.
Thấy Vân Nhược Linh không nói lời nào, Hoàng Hậu lập tức nóng nảy, bà ta cả giận nói : “Ly Vương phi, đều là người một nhà, ngươi cần gì phải công phu sư tử ngoạm, hà tất bức người quá đáng như vậy? Năm vạn lượng là một con số không nhỏ, cũng đủ cho ngươi xa hoa vô độ dùng mấy đời, chẳng lẽ ngươi còn muốn nhiều hơn?”
“Này…” Vân Nhược Linh thở dài, lại gãi gãi đầu.
Tô Thường Tiếu thấy thế, biết với năm vạn lượng này, nàng nhất định không đồng ý.
Nàng ta dứt khoát cắn chặt răng, cả giận lên tiếng : “Mười vạn lượng, đây là của hồi môn của ta, tất cả đều cho ngươi, được rồi chứ?”
“Tấn Vương phi, ngươi…” Vân Nhược Linh vẻ mặt ngạc nhiên nói : “Ngươi thế nhưng nguyện ý bồi thường ta mười vạn lượng? Ngươi thành tâm như vậy sao, vậy được rồi, ta đành miễn cưỡng nhận lấy vậy.”
“Ngươi, vừa rồi lúc ta nói năm vạn, không phải ngươi không đồng ý sao?” Tô Thường Tiếu lạnh giọng, giọng điệu này của Vân Nhược Linh, phảng phất như chính bản thân nàng ta muốn đưa cho nàng mười vạn lượng.
Vân Nhược Linh nghi hoặc gãi gãi đầu : “Ta không đồng ý lúc nào? Vừa rồi ta không hề nói chuyện.”
“Vậy lúc nãy ngươi vò đầu làm gì?”
“Đầu ta ngứa nha, cho nên liền gãi, như thế nào, không thể sao? Chẳng lẽ nói, vò đầu thì đại biểu cho việc không đồng ý?” Vân Nhược Linh nhướng mày, vẻ mặt thiên chân vô tà.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!