“Bổn vương sẽ không giết nàng ta, nhưng nếu bản thân nàng ta muốn tìm đường chết, vậy Bổn vương cũng không còn cách nào.” Sở Diệp Hàn nói.
Nếu hắn muốn đối phó Tô Thường Tiếu thì có rất nhiều biện pháp.
Hắn, chính là người tuân thủ hứa hẹn.
“Không phải nàng rất thích bạc sao? Ly Vương phủ rất nhiều, tùy nàng dùng. Chẳng qua, dùng của người khác thì sẽ không đau lòng, đến lúc đó bạc tới tay rồi, nàng cầm đi ném xuống sông đi.”
“Ném bạc xuống sông? Là ý trên mặt chữ, hay còn có ý khác?” Vân Nhược Linh nói.
“Đương nhiên là ý trên mặt chữ. Nàng chưa ném bạc xuống sông sao bao giờ sao? Muốn Bổn vương dạy nàng không?” Sở Diệp Hàn nói xong, thả Vân Nhược Linh xuống bên hồ. Sau đó lấy ra một thỏi bạc từ trong túi “Vèo vèo vèo” quăng ra, bạc kia lập tức rơi xuống mặt hồ, làm gợn lên sóng nước.
Cuối cùng, “Tõm” một tiếng, chìm xuống hồ.
Ném bạc xuống sông.
“Nàng xem, đây là ném bạc xuống sông. Trước kia lúc nhàm chán Bổn vương thường xuyên chơi như vậy, giải tỏa căng thẳng.” Sở Diệp Hàn nói, lại sờ soạng trong túi lấy ra một thỏi bạc, muốn ném xuống nước.
“Không được, đây chính là bạc, ngươi làm như vậy cũng quá phí phạm của trời đi? Không được lãng phí.” Vân Nhược Linh nói xong, một phen đoạt lấy thỏi bạc kia, nàng không nỡ lãng phí như vậy.
Nhưng mà, hắn nói vậy khiến nàng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, đây là có chuyện gì?
Vẻ mặt nàng vui mừng, thu bạc vào trong túi, sau đó nói : “Không nghĩ tới, ngươi cũng có lúc trẻ con vô tri như vậy.”
Đường đường là Ly Vương, nắm quyền sinh sát trong tay, quyền khuynh thiên hạ, thủ đoạn tàn nhẫn, vậy mà cũng có lúc đơn thuần.
“Cho nên, ngươi vẫn còn nhớ rõ lời thề của ngươi lúc niên thiếu, muốn bảo vệ nàng ta một đời phải không? Cho dù nàng ta thương tổn ta, ngươi cũng có thể tha thứ cho nàng ta, đúng hay không?” Vân Nhược Linh tự giễu cười.
Biết hắn hứa hẹn như vậy với Tô Thường Tiếu, nói nàng không đau lòng, là không có khả năng.
Đột nhiên, nàng lắc lắc đầu, rõ ràng nàng không thích Sở Diệp Hàn, vì sao lại đau lòng như vậy?
Nàng không muốn đau lòng, nhưng vì sao trái tim lại ẩn ẩn đau.
“Vân Nhược Linh.” Sở Diệp Hàn đột nhiên gọi nàng một tiếng, giọng nói trầm thấp gợi cảm, lộ ra sự bất đắc dĩ nhè nhẹ.
Vân Nhược Linh ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, thân hình của hắn bị ánh trăng bao phủ, giữa đôi lông mày có một chút u buồn.
Hắn đang cúi đầu, thâm tình nhìn chằm chằm nàng. Song, nàng lại lạnh lùng xoay người : “Ngươi không cần gọi ta, ngươi đã có nữ nhân mà cả đời đều phải bảo vệ. Thế nên không cần dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để gọi tên ta, ta không thích.”
Không phải không thích, mà là không chịu được.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!