Hắn còn thay nàng chỉnh sửa lại áo choàng, giống như sợ nàng sẽ bị cảm mạo.
Vân Nhược Linh không nghĩ tới, Sở Diệp Hàn lại là một người biết quan tâm như vậy. Nàng không dám tin tưởng mà lui về phía sau một bước.
Nàng không muốn khoác cái áo choàng này, nhưng xiêm y và tóc của nàng đều đã ướt, vẫn nên phủ thêm một cái áo choàng ấm áp.
“Ngươi gọi loạn cái gì, ta cảnh cáo ngươi, không nên gọi bậy. Ta có tên, mong ngươi gọi tên của ta.” Vân Nhược Linh nắm chặt áo choàng, cảm thấy cái gì mà “Đồ ngốc nhỏ”, "Đồ đần nhỏ", mấy cái xưng hô linh tinh đó, đều là xưng hô giữa người yêu với nhau.
Nàng không quen loại những thứ này, cho nên mới tức giận.
Nàng nói xong, hung hăng dùng tay áo xoa xoa miệng mình, vẻ mặt ghét bỏ lên tiếng : “Đây là lần cuối cùng, nếu sau này ngươi còn dám làm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nói xong, nàng tức giận như muốn bùng nổ, đồng thời còn dùng tay áo lau môi, muốn lau đi hương vị của hắn.
“Vân Nhược Linh.” Sở Diệp Hàn đứng ở phía sau nàng, nhẹ giọng nói : “Từ giờ trở đi, nữ nhân mà đời này Bổn vương muốn bảo vệ, chỉ có một mình nàng.”
Mặc kệ nàng có tin hay không, đều chỉ có một mình nàng.
Vân Nhược Linh ngừng lại, nhẹ nhàng nghiêng đầu, sau đó lập tức đi về phía trước, giống như không nghe thấy hắn nói gì.
Sở Diệp Hàn nhìn bầu trời với ánh trăng ảm đạm một cái, khóe miệng nhẹ cong.
Rốt cuộc Bổn vương nên làm gì với nàng bây giờ?
Bổn vương có thể có được cả thiên hạ, lại không chiếm được chỗ dừng chân của nàng.
-
Khi hừng đông gần đến, Vân Nhược Linh mới cùng Sở Diệp Hàn trở lại Ly Vương phủ.
Đoàn người đi xe mệt nhọc, mới vừa xuống xe ngựa, Vân Nhược Linh đã nghe được một giọng nói đầy đau khổ : “Vương gia, rốt cuộc ngài đã trở lại, ngài có thể đồng ý cho lão nô đứng lên được không? Lão nô thật sự nhịn không được, lão nô muốn đi nhà xí.”
Từ công công nhăn mặt, quỳ trên mặt đất, thống khổ nhìn Sở Diệp Hàn.
Ông ta đã quỳ cả một ngày, không ăn không uống, ngay cả nhà xí cũng không thể đi. Bây giờ vừa đói lại vừa lạnh, bụng còn khó chịu, đầu gối còn bị mài đến nổi chảy máu.
Sở Diệp Hàn lạnh lẽo nhìn Từ công công, ánh mắt chán ghét lạnh lùng : “Vì tránh để cửa Vương phủ bị dơ, người đâu, dẫn ông ta đi nhà xí. Sau đó tiếp tục quỳ, quỳ hết ba ngày mới thôi.”
“Đa tạ Vương gia khai ân, chỉ là bây giờ lão nô rất lạnh, lại đói, nếu cứ quỳ như vậy, bộ xương già này của lão nô nhất định sẽ tan thành từng mảnh. Lão nô biết sai rồi, lão nô không nên ngạo mạn với Trưởng công chúa, cầu Vương gia khai ân, tạm tha cho lão nô đi.” Hiện giờ Từ công công đã rõ ràng mọi chuyện.
Những tiểu thái giám đó rõ ràng đã hồi cung phục mệnh, nhưng Hoàng Thượng đều không phái bọn họ tới gọi ông ta, điều đó chứng tỏ Hoàng Thượng đã bỏ rơi ông ta.
Bây giờ ông ta đang ở địa bàn của Ly Vương, chỉ đành phải làm rùa đen rút đầu, nếu không còn thảm hại hơn.
Ly Vương này cũng rất không dễ chọc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!