“Vương gia, tỷ tỷ, rốt cuộc hai người đã an toàn trở lại. Ta đợi hai người đã lâu, tỷ tỷ không sao chứ?” Nam Cung Nguyệt chạy tới từ đại điện trước ao, vẻ mặt lo lắng.
“Nhờ hồng phúc của ngươi, ta không sao.” Vân Nhược Linh nhàn nhạt lên tiếng.
Nam Cung Nguyệt này, bên ngoài thì tỏ ra lo lắng, nhưng chỉ sợ trong lòng rất cao hứng đi, đáng tiếc, để nàng ta thất vọng rồi.
“Ta chỉ là lo lắng cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nói chuyện cần gì phải mang theo dao đâu. Sau khi ta biết tỷ tỷ bị người bắt đi thì vẫn luôn lo lắng cho tỷ. Nếu không phải ta không biết võ công, thì ta đã đi theo Vương gia tìm tỷ rồi. Vương gia quan tâm ta, biết thân thể của ta yếu đuối, nên mới bảo ta hồi phủ nghỉ ngơi trước. Chỉ là ta vẫn luôn đứng ngồi không yên, ngay cả một chút nước cũng không uống nổi, chỉ vì chờ tin tức của tỷ tỷ. Bây giờ thì tốt rồi, tỷ tỷ bình an trở về, ta đây liền an tâm rồi.” Nam Cung Nguyệt uể oải nói.
“Ngay cả y phục ngươi cũng đã thay rồi, trang điểm lại một lần nữa, khí sắc cũng rất tốt, nhìn dáng vẻ không giống như đứng ngồi không yên nha?” Vân Nhược Linh nói trắng ra, chọc thủng lời nói dối của Nam Cung Nguyệt.
Nàng nhớ rõ, lúc trước rõ ràng nàng ta mặc một bộ xiêm y màu lam. Bây giờ lại đổi thành màu đỏ không nói, ngay cả lớp trang điểm trên mặt dường như cũng tinh xảo hơn, rõ ràng là mới vừa trang điểm lại.
Phỏng chừng nàng ta cho rằng nàng cũng chưa về, Sở Diệp Hàn thuộc về nàng ta, cho nên mới một phen chỉnh trang lại bản thân.
Sở Diệp Hàn lập tức lạnh lùng nhìn về phía Nam Cung Nguyệt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Nguyệt trắng bệch, vội cắn môi nói : “Tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, ta thật sự quan tâm tỷ. Trước khi hồi phủ ta làm dơ xiêm y cho nên ta mới đổi.”
“Người Vũ Nguyệt Các cũng yêu sạch sẽ thật, không chỉ chủ tử đổi xiêm y, mà ngay cả nha hoàn cũng thay một bộ mới.” Bên cạnh, Tửu nhi lạnh lùng lên tiếng.
Bởi vì theo quan sát của nàng ấy, Đàm nhi đã đổi bộ xiêm y màu xanh nhạt lúc nãy thành một bộ mới màu hồng nhạt, đi cùng một chỗ với Nam Cung Nguyệt, nhìn rất rực rỡ, có chút chói mắt.
Nam Cung Nguyệt không phản ứng lại Tửu nhi, chỉ nhìn về phía Sở Diệp Hàn : “Đúng rồi Vương gia, tỷ tỷ thật sự không sao chứ? Tỷ ấy đã chịu kinh hách, có muốn mời một đại phu cho tỷ ấy không? Dù sao, ta cũng nghe bá tánh trên đường nói rằng tỷ ấy bị mấy tên nam nhân bắt đi, ta rất sợ những tên lưu manh đó thương tổn tỷ tỷ.”
Thu nhi vừa nghe, lập tức tức giận lên tiếng : “Nguyệt Trắc phi, người đây là có ý tứ gì? Người là đang hoài nghi Vương phi bị những tên lưu manh đó làm gì sao? Người yên tâm, Vương phi rất tốt, những tên lưu manh đó còn chưa tới gần Vương phi đã bị Vương gia giết chết. Ngay cả một đầu ngón tay của Vương phi cũng chưa đụng tới.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!