“Những ngày Tết Nguyên Tiêu như thế này, người bắn pháo hoa đều đứng kín đường cái. Hẳn là bọn họ cũng không có ý khác đâu.” Sắc mặt Nam Cung Nguyệt cứng đờ, nói.
“Ai biết được, chẳng qua bọn họ đều khai rằng có một nữ nhân sai sử bọn họ bắn pháo hoa ở nơi đó. Theo suy nghĩ của thuộc hạ, nhất định trong đó có điều gì bất thường, phải từ từ điều tra thêm.” Mạch Lan nói.
“Ai nha, nếu tỷ tỷ đã bình an trở về thì chúng ta cũng đừng nói mấy cái đó nữa. Vương gia, hoa đăng chàng mua cho tỷ tỷ, ta lấy tới cho chàng, chàng đưa cho tỷ tỷ được không?” Nam Cung Nguyệt nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.
Nếu tiếp tục hỏi thêm, sợ rằng Đàm nhi sẽ bại lộ.
“Ừ, ngươi lấy đến đây đi.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
“Thải Điệp, lấy hoa đăng lại đây.” Nam Cung Nguyệt nhìn về phía Thải Điệp đang đứng đối diện bờ ao, ân cần đi qua, cười rồi nhận lấy hoa đăng.
Sau đó, nàng ta đi từng bước một trở về.
Đột nhiên, nàng ta hét lên một tiếng, lòng bàn chân vừa trượt, cơ thể đã lệch về một bên, hoa đăng kia tức thì rớt vào trong ao.
“A, thực xin lỗi Vương gia, đều tại ta không cẩn thận, để hoa đăng rớt xuống.” Nam Cung Nguyệt sợ tới mức hét lên một tiếng, cơ thể ngã mạnh xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu.
Trong nháy mắt, lúc hoa đăng kia rớt xuống, thân hình Sở Diệp Hàn giống như hắc long, vội vàng bay qua, hệt như một mũi tên nhọn, chui vào trong ao, một phen vớt lên hoa đăng kia, sau đó lại bay lên.
Chờ khi hắn mang theo hoa đăng cùng đáp xuống đất, lại phát hiện hoa đăng kia đã bị nước tẩm ướt. Giấy trên đó thoáng cái đã tan ra, vốn là một hoa đăng dễ thương đáng yêu, nháy mắt lại trở nên xấu xí không chịu được.
Sắc mặt của Sở Diệp Hàn lập tức trầm xuống.
Trên người hắn, cũng tản ra khí lạnh người sống chớ tới gần và sát khí nồng đậm.
“Nguyệt Trắc phi, người… Sao người có thể làm rơi hoa đăng Vương gia mua cho Vương phi xuống nước? Đây là một trản hoa đăng hình nấm duy nhất trên đời, là Vương gia đặc biệt chọn lựa vì Vương phi, tốn tận một ngàn lượng bạc đấy.” Mạch Lan thấy thế, tức giận nói.
Đáy mắt Nam Cung Nguyệt hiện lên một chút lạnh lẽo, nếu không phải Vương gia tặng, nàng ta cũng không làm rơi đâu.
“Thực xin lỗi tỷ tỷ, ta biết hoa đăng này trân quý, là ta và Vương gia cùng nhau chọn cho tỷ. Chỉ là vừa rồi trên mặt đất có đá, ta không cẩn thận dẫm phải cục đá nên mới làm rơi hoa đăng, thực xin lỗi…” Hốc mắt Nam Cung Nguyệt ửng hồng, khó chịu rơi nước mắt.
Vừa nghe được hoa đăng này là do Nam Cung Nguyệt và Sở Diệp Hàn cùng nhau chọn lựa, Vân Nhược Linh lập tức không thích.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!