Từ một giờ rưỡi đến ba giờ rưỡi chiều là thời gian nghỉ ngơi của quán cơm, rất vắng khách nên Ngô Hạo báo với Tô Chính Khôn một tiếng, bảo mình hơi chóng mặt, muốn về nhà nằm nghỉ một lát. Vào giờ này mỗi ngày Lý Mai đều đưa cháu trai đến quán và cho nó bú sữa nên trong nhà không còn ai.
Ngô Hạo không định họp video với doanh nghiệp nước Đức quá lâu. Để tránh bản thân bị lộ, hắn đã cài đặt sẵn một phần mềm có thể thay đổi địa chỉ IP vào máy tính, sau đó kéo kín rèm cửa sổ trong phòng máy tính nhằm tạo ra một không gian khá tối, rồi mượn đồ trang điểm của Tô Cẩm Nguyệt đánh chút kem nền lên mặt. Da hắn quá đen, đã mấy tháng trời rồi mà vẫn không trắng lên được tí nào.
Phòng họp của tập đoàn Thiên Long.
Các nhân viên quản lý thuộc lớp giữa công ty tụ tập trong phòng, họ đang tụm năm tụm bảy suy đoán nội dung của buổi họp hôm nay. Vì thông báo mà họ nhận được là họp thường kỳ nhưng đây là cuộc họp có quy mô lớn, chỉ diễn ra mỗi tháng một lần, lần họp thường kỳ tháng này đã được tổ chức vào mấy ngày trước rồi, vậy mà mới mấy hôm đã họp thường kỳ lại, chắc chắn là có chuyện gì rất quan trọng.
Chu Mẫn cũng đến đây từ rất sớm. Khi được Trương Phong đưa vào phòng họp, cô ta vẫn còn hơi hoang mang. Hiện tại cô ta vẫn chưa phải là thành viên của công ty, cũng chưa nằm trong hội đồng quản trị thì làm gì có quyền tham dự cuộc họp thường kỳ thế này. Nhưng Trương Phong trông cực kỳ bí ẩn, chẳng tiết lộ gì cho Chu Mẫn hay mà chỉ bảo cô ta đến dự thính mà thôi.
Trương Phong vừa có mặt thì phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại. Anh ấy nhìn tình trạng đăng nhập rồi nói: “Mọi người, cuộc họp hôm nay hết sức quan trọng, có liên quan đến tương lai và sự phát triển của công ty. Cuộc họp video sắp sửa bắt đầu, mọi người hãy giữ trật tự, không được gây ồn ào”.
Nhìn đồng hồ, đã đúng hai giờ rưỡi, Trương Phong ra hiệu cho thư ký Hoàng gửi yêu cầu kết nối.
Sáu video hiện ra trên màn hình lớn, trong đó có năm video rất sắc nét, năm người ngoại quốc trong video đang vẫy tay chào hỏi, còn video còn lại thì rất mờ, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy là gương mặt của một người.
“Ai thế nhỉ, sao thấy quen quá?”
“Tôi thấy người này hình như khá giống chủ tịch”.
“Đúng đó, tôi cũng thấy giống, chắc là chủ tịch rồi, nếu không thì đã chẳng gọi chúng ta tới họp luôn”.
Mặc dù trước đó Trương Phong đã yêu cầu không được gây mất trật tự nhưng những nhân viên quản lý đang ngồi tại đây vẫn thì thầm bàn tán với nhau. Dù sao mấy tháng qua tin đồn chủ tịch mất tích đầy rẫy khắp nơi, chuyện này liên quan tới sự phát triển của công ty mà.
Sao có thể? Ngay khoảnh khắc nhìn thấy video mờ mờ đó, người Chu Mẫn bắt đầu run bần bật, trên mặt lộ vẻ bàng hoàng.
Trương Phong ngồi cạnh nhìn thấy biểu hiện của Chu Mẫn, về cơ bản đã có thể khẳng định sự mất tích của Từ Thiên Long có liên quan đến cô ta. Anh ấy dò hỏi: “Sao vậy cô Chu, cô thấy không khỏe à?”
Chu Mẫn không trả lời, mắt vẫn nhìn màn hình chằm chằm.
Ngô Hạo trong video cũng hơi ngẩn người. Cuộc họp video này sao mà hoành tráng thế nhỉ, chẳng những toàn bộ nhân viên quản lý trong công ty đến dự mà đại diện khách hàng của cả năm quốc gia cũng kết nối cùng một lúc luôn, xem ra đây là sắp xếp của Trương Phong nhằm đoán xem thân phận thật của mình rồi.
“Hi, Joseph, lâu rồi không gặp, anh có khỏe không? Barbara và Peter đều “trổ giò” cả rồi nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!