“Oh, cái tên Ngô Hạo này có lai lịch gì mà lại được đãi ngộ cao như vậy?
Lăng Sương kinh ngạc kêu lên.
Lăng Chí mặt cũng đầy ngờ vực: “Từ lâu bố đã cảm thấy cái tên Ngô Hạo này rất kỳ quái, ở trên máy bay cậu ta nói mình là một tài xế của một công ty thương mại quốc tế ở Đông Giang, nhưng cách nói năng và khí chất của cậu ta rất không bình thường, còn bằng lòng làm phiên dịch giúp chúng ta, đây không phải tư chất vốn có của một tài xế bình thường, bố còn định lần này đàm phán kết thúc sẽ chiêu mộ cậu ta đến công ty, không đùa được đâu, bối cảnh của người này không đơn giản”.
“Bố, đàm phán buổi chiều anh ta sẽ đến chứ?”
“Chắc sẽ đến thôi, nhìn vào tình huống xử lý tai nạn giao thông, người này rất thích giúp đỡ người khác, cậu ta đồng ý làm phiên dịch cho chúng ta chắc sẽ không để chúng ta leo cây đâu, cứ trực tiếp từ chối là được”.
Lăng Chí tự nhận mình nhìn người rất chuẩn, ông ta rất hứng thú với thân phận của Ngô Hạo, vậy nên quyết định quay về Đông Giang sẽ cho người đều tra một chút, nếu như được thì nhất định để anh đến bên cạnh mình.
Rubin dẫn Ngô Hạo đến một trang viên ở ngoại ô Berlin, bốn người nhà Joseph đã chào đón ở cửa.
Vừa xuống xe, hai đứa trẻ con liền nhào tới.
“Chú Cassel, chú đến rồi, cháu mong chờ quà của chú lắm, có phải rất ngon đúng không?”
Peter mười hai tuổi mập mạp dễ thương, gần như không chú ý đến diện mạo của Ngô Hạo có gì khác với Từ Vân Long.
“Peter, cháu không thể cứ nghĩ đến ăn, cháu xem cháu lại lên cân rồi, như vậy nhìn không đẹp đâu, chú mang cho cháu một chiếc máy bay không người lái tiên tiến nhất, cháu thử xem”.
Ngô Hạo không kịp chào hỏi Joseph, đầu tiên phải vỗ về hai đứa nhóc này trước, đây là thói quen ngày xưa của Từ Vân Long.
Hắn lấy ra từ trong túi hành lý một chiếc máy bay không người lái và một cây sáo xinh đẹp đưa cho Peter và Barbara, đây là đồ Ngô Hạo mang từ trong nước qua, Peter rất thích mô hình hàng không, Barbara thích nhạc cụ, cô bé đang học thổi sáo, những chi tiết này nếu như không phải người rất quen thuộc thì sẽ không biết được.
“Cassel, sao anh lại gầy thành như vậy, tôi suýt chút nữa đã không nhận ra”.
Joseph bốn mươi tuổi giương bụng bự, vóc dáng trung bình, đầu mập tai to, còn để râu, nhưng nhìn rất hiền lành.
Phu nhân Joseph ở bên cạnh cũng mỉm cười chào hỏi, cô ta kém Joseph mấy tuổi, vóc dáng cực đẹp, xuất thân là một người mẫu.
“Joseph à, bệnh đại tràng này suýt chút nữa muốn lấy mạng tôi, có thể không gầy được sao, cũng may đã hồi phục rồi, vừa ra viện liền đến thăm mấy người, đương nhiên là chủ yếu muốn ăn món trứng cá muối đích thân phu nhân làm”.
“Ha ha, Cassel, anh vẫn hài hước như vậy, đi, hôm nay không say không về”.
Trót lọt rồi, cả nhà Joseph không hề hoài nghi thân phận của mình, Ngô Hạo lo lắng đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì buổi chiều phải làm phiên dịch viên cho công ty Lăng Vân, bữa trưa không uống rượu, Ngô Hạo lợi dụng thời gian nửa tiếng sau bữa ăn để tiến hành trao đổi ngắn gọn với Joseph.
“Cassel, hơn nửa năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh gầy thành như vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!