Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Bỗng một ngày Peter lại đi tới gặp mặt Kaylin. Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ra tiếp anh.

Peter đặt trên bàn một tờ giấy và cả một chiếc chìa khóa rồi mới nói.

- Trước đây ông chủ có ép cô ký một tờ giấy, giờ cô có thể xem. Còn cả chìa khóa này là dành cho cô.

Kaylin cầm tờ giấy lên đọc, lại không nghĩ ông nhượng quyền tài sản hết cho cô. Hiện giờ cô không nghĩ mình đang nắm giữ tài sản lớn đến vậy. Nhưng cô cũng không cần đến nó vì cô không muốn liên quan gì đến ông nữa.

"Em không nhận được không?" - Kaylin thẳng thắn từ chối.

Thế nhưng Peter lại muốn cô nhận nó. Dù sao ông chủ cô đã ra sức cả đời vì quyền lực, bây giờ nhận ra cái sai, muốn bù đắp cho cô chỉ mong cô có thể sống tốt.

- Nó là của cô rồi, còn sau này cách cô sử dụng ra sao thì không ai có quyền cấm đoán.

"Tại sao phải cho em?" - Kaylin không hiểu.

Cô rất muốn chấm dứt giữ cô và ông, giống như với Zane vậy. Giờ thì lại bị ông kéo vào khiến cho cô khó mà biết xử lý ra sao.

- Nếu cô muốn gặp ông chủ có thể nhắn với tôi. - Peter đứng dậy, nghĩ một lúc liền xoa đầu cô - Học tập cho tốt.

Nói xong rời đi, Kaylin còn không kịp chào anh. Cô đứng nhìn chiếc xe của anh phóng nhanh ra khỏi sân. Gương mặt khi quay vào nhà có chút ủ rũ. Cô biết xử lý sao với chuyện này đây? Từ trước tới giờ cô chưa được nhiều tiền tới vậy, cũng không nghĩ một ngày mình có nhiều tới thế. Dù cho trước đó biết là mình đang nắm giữ cổ phần lớn nhất của William rồi nhưng nó không áp lực vì có chú của cô đứng sau để giúp cô rồi, lần này thì số tài sản là của riêng cô, không biết xử lý ra sao.

. . .

Đợi đến tối, Kaylin đã chủ động nói cho chú của mình biết trước. Ông Vinson sau khi biết được chuyện này thì cũng nói với cô là giữ lấy. Dù sao cứ cho là tiền bồi thường tổn thất tinh thần đi, ông cũng thấy thỏa đáng khi bây giờ Edward đã hối lỗi để mà rút lui khỏi thương trường rồi.

Kaylin cả đêm không ngủ, cô suy nghĩ một lúc mới nhắn tin đến số điện thoại của Peter.





Cứ nghĩ là anh đã đi ngủ, không ngờ giờ này rồi mà anh vẫn còn thức. Anh đáp lại một chữ "được". Kaylin đọc xong thì tắt máy nhắm mắt lại. Trằn trọc rất lâu mới có thể ngủ được.

. . .

Sáng hôm sau, Peter đã đứng đợi Kaylin ở dưới nhà từ rất sớm. Cao Thắng đi tới thấy Peter, cảm giác ngay được anh cũng như mình. Có điều không nói chuyện chào hỏi gì mà ngồi ở sofa đợi cô xuống.

Kaylin đi xuống thấy hai người, cô chào hai người xong còn quay sang hỏi Cao Thắng:

"Anh tới đây làm gì vậy?"

- Không phải em đi học sao, anh tới đưa em đi.

Cô gãi đầu cười gượng. Cô không biết anh hôm nay lại có thời gian đưa cô đi. Đêm qua cô đã nhắn tin xin nghỉ một buổi hôm nay rồi nên hôm nay cô không có đi học.

"Hôm nay, em xin nghỉ rồi. Có chút chuyện riêng ạ."

Thấy Peter đang đứng ở gần đấy, còn cả việc Kaylin xin nghỉ thì anh biết ngay hai người là định đi với nhau. Dù cũng không có lí do nào để bắt cô ở nhà nhưng anh muốn kéo dài thời gian để hai người không có nhiều thời gian ở bên nhau.

Peter thừa đoán được, anh không dài dòng mà trực tiếp hỏi Kaylin:

- Có đi hay không?

Kaylin nhớ ra, liền gật đầu ngay. Cô chào Cao Thắng để đi ra xe của Peter ngay. Đến lúc này thì Cao Thắng cũng không còn cách nào khác để cho hai người đó đi.



. . .

Ở trên đường đi tới nhà thờ, Kaylin không nghĩ là bây giờ ông lại là làm giám mục trong nhà thờ. Có lẽ ông chọn nơi này để xám hối với Chúa, mong rằng tội lỗi của ông có thể giảm bớt phần nào và cầu phúc cho cả những người ông yêu quý nữa.

Kaylin đi vào trong nhà thờ, thấy ông đang ngồi đó, có lẽ là đang xám hối trước Chúa. Cô lặng lẽ ngồi gần đó, đợi đến khi ông xám hối xong.

Khi ông đứng dậy, quay đầu đã nhìn thấy Kaylin. Hai người nhìn nhau, ông đi tới rồi dẫn cô đi tới bờ hồ để cảm nhận không khí thoáng mát.

- Bây giờ cháu tốt hơn nhiều rồi. Sau này cố gắng ăn nhiều một chút. - Ông Edward chủ động nói chuyện để Kaylin không thấy ngượng.

Cô khi này mới quay lại nhìn ông, còn đưa cho ông chìa khóa trước đó và còn bảo ông:

"Cháu không muốn nhận nó."

Ông Edward cười nhạt, ông cũng biết là cô sẽ không nhận. Nhưng mà dù vậy thì ông cũng không muốn nhận lại. Hiện giờ cô có vứt nó hay làm gì thì cũng tùy ý của cô.

- Giờ nó là của cháu, ta cũng không nhận.

Trong sự khó xử, Kaylin bặm môi không biết phải làm sao. Số tiền nhiều như thế, sao có thể cho đi một cách dễ dàng tới vậy. Hơn nữa ông đang sống dư dả như vậy, tại sao lại đến đây để sống cuộc đời thiếu thốn?

"Cháu... không muốn liên quan đến ông."

Kaylin cứ tưởng cô thẳng thắn nói như vậy thì ông sẽ không để cô giữ tài sản của mình nữa. Thế nhưng ông lại cười, còn bảo cô vẫn ngốc nghếch dễ lừa gạt như ngày nào.

- Cứ giữ lấy, sau này có thể sẽ giúp được cháu một phần nào đó. Giờ ta bận rồi. - Ông định rời đi, nhưng lại ngoảnh lại để nói thêm - Sống cho tốt, ta mong cháu không có tình ý gì với tên đó thêm một lần nào nữa.

Mọi người ai cũng không muốn cô vẫn còn dính líu tới Zane. Cô cũng đã không để trong lòng chuyện của anh lâu rồi. Thời gian trôi qua lâu như vậy, tình cảm đó chôn vùi, dù là Austin bây giờ cũng không còn biết cô vẫn thích hay là đã buông bỏ được rồi nữa.
Nhấn Mở Bình Luận