Trần Lạc có ấn tượng cái tên Tiết Thường Quyển, mơ hồ nhớ là một người rất lợi hại, hắn không biết mặt mũi. Bởi vì lúc Trần Lạc tu hành trong Tiểu La Thiên học viện chưa từng tham gia hội thi Kim Thủy Vực, quanh năm ở bên ngoài phá giải đạo trận. Mấy bạn học chung vài năm trong Tiểu La Thiên học viện Trần Lạc còn không nhớ sao có thể biết đến Tiết Thường Quyển? Huống chi khi đó Trần Lạc quá quá si mê trận pháp, trừ trận pháp ra không có hứng thú với chuyện gì khác. Đừng nói Tiết Thường Quyển chỉ là một mỹ nữ, dù là tiên nữ giáng trần nhưng nếu không hiểu biết trận pháp tì Trần Lạc lười chú ý.
Nghe Trần Lạc nói cảm thấy tên Tiết Thường Quyển quen tai, Ngưu Manh khó tin nhìn hắn, biểu tình chất chứa xem thường như muốn nói: Ngươi không biết Tiết Thường Quyển còn dám nói mình lớn lên trong Trường Tín thành sao?
Trần Lạc phát hiện khinh thường trong mắt Ngưu Manh, cười khổ.
Ngưu Manh hỏi lại lần nữa:
– Ngươi thật sự không biết Tiết Thường Quyển?
Ngưu Manh thấy bộ dạng nghiêm túc của Trần Lạc gã không biết hắn nói thật hay giả, tuy nhiên gã vui lòng phổ cập thôn tin nữ thần trong lòng cho hắn nghe.
Không biết là vì Tiết Thường Quyển quá nổi tiếng hay Ngưu Manh thầm mến cố ý điều tra, tên này kể vanh vách các sự việc từ nhỏ đến lớn của nàng. Trần Lạc nhíu mày nghe, tuy hắn không biết sự tích hoặc ấn tượng về Tiết Thường Quyển nhưng Kim Thủy Vực có nghe nói tin bom tấn Kim Thủy Vực có một vị thiên kiêu thiếu nữ mở mệnh linh mạch thứ tám.
– Thi ra nàng chính là thiên kiêu đã mở ra mệnh chi linh hải đó.
Trần Lạc thầm mừng, may mắn đêm hôm qua hắn không cướp ngay mặt, Tiết Thường Quyển là khúc xương cứng có mệnh chi linh hải cứng như đá.
– Nàng là nữ nhân đẹp nhất ta từng thấy.
Ngưu Manh nhìn Tiết Thường Quyển, cảm thán xong tiếp tục bảo:
– Là số một.
Đẹp sao? Nhìn từ góc độ nào thì Tiết Thường Quyển là một mỹ nữ không có khuyết điểm.
Trần Lạc là người trần tục, lúc rảnh thích ngắm mỹ nữ nhưng chỉ có thế. Bởi vì những năm trước đây Trần Lạc ra ngài phá trận cướp báu vật có thấy nhiều mỹ nữ, đặc biệt trong Băng Hỏa Tiểu Linh giới Trung Ương học phủ hắn gặp vài mỹ nữ ngang ngửa với Tiết Thường Quyển. Có một mỹ nữ trong Trung Ương học phủ đẹp đến nỗi làm người ngây ngẩn hơn cả Tiết Thường Quyển.
Nhớ đến Băng Hỏa Tiểu Linh giới là biểu tình của Trần Lạc phức tạp, hắn lắc đầu nguầy nguậy hất văng ký ức ra. Băng Hỏa Tiểu Linh giới là ký ức Trần Lạc không muốn nhớ đến nhất, là hoạt động đạo trận tệ hại nhất cũng mạo hiểm, kích thích, phức tạp nhất đời Trần Lạc.
Không thể không nói giờ này phút này nhiều người muốn đi qua chào hỏi Tiết Thường Quyển nhưng ngẫm nghĩ, không bao nhiêu người hành động. Mấy nam nhân trung niên gian trá như Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn tuy rất muốn nhưng sợ bị người nói bậy, không dám rục rịch. Loại người như Ngưu Manh cảm thấy Tiết Thường Quyển cao không thể với tới, thân phận, địa vị cách biệt quá xa. Bọn họ không dám nhưng không có có nghĩa là người khác không dám.
Khi Tiết Thường Quyển vừa xuất hiện gần sơn mạch thì Đinh Tử Hiên, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang chạy qua ngay.
– Thường Uyển tiểu thư, đã lâu không gặp, không ngờ gặp tiểu thư tại đây.
Người bắt chuyện là Đinh Tử Hiên. Trông Đinh Tử Hiên khiêm khiêm quân tử, cử chỉ, cách ăn nói khéo léo. Tuy Đinh Tử Hiên che giấu rất sâu nhưng đôi mắt vẫn toát ra si mê say đắm. Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang cũng vậy. Bọn họ biết Tiết Thường Quyển là học viện của Úy Lam học viện, mà Úy Lam học viện ở vực đô Kim Thủy Vực, quảng trường truyền tống đến Tùng Lâm Tiểu Linh Giới rất xa xôi.
– Ha ha, là ngươi sao. Ừm, đúng là lâu không gặp.
Tiết Thường Quyển có khí chất siêu nhiên như tiên nữ không dính bụi trần nhưng không lạnh lùng xa cách người.
Tiết Thường Quyển mỉm cười nói:
– A! Từ một tháng trước ta đã vào Tiểu Tùng Lâm, tới đây là vì tình cờ.
– Vậy tiểu thư rất may, bây giờ chỗ này có ma thú triều bái khiến sơn mạch biến dị, có lẽ sẽ có cực phẩm tinh thạch diễn sinh.
– Có lẽ đi.
Tiết Thường Quyển xoay người nhìn sơn mạch bốc khói đỏ, nhíu mày liễu.
Đinh Tử Hiên định nói thêm nhưng bị Diệp Thanh đứng bên cạnh kéo về. Diệp Thanh hung dữ trừng Tiết Thường Quyển, nàng không thích nữ nhân này, rất ghét, có lẽ phải nói là đố kị. Đúng vậy, Diệp Thanh ghen tỵ Tiết Thường Quyển, nàng ghen ghét nữ nhân này trở thành tiêu điểm cả mọi người, rất ghét. Đặc biệt Diệp Thanh thấy Đinh Tử Hiên chạy qua chào Tiết Thường Quyển càng làm nàng chửi thầm trong bụng: Con điếm.
– Sư muội làm gì vậy? Ta chỉ là chào hỏi.
Tâm tình Đinh Tử Hiên vốn rất tốt bây giờ cực kỳ khó chịu, nhưng gã không lộ ra ngoài.
– Người ta không muốn để ý tới ngươi còn nhiệt tình làm gì?
Khóe môi Đinh Tử Hiên co giật:
– Sư muội!
Đinh Tử Hiên hít sâu, không đáp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sơn mạch lại phát ra tiếng nổ dữ dội. Bùm một tiếng, không biết tại sao trong sơn mạch nổ một lỗ hổng to, khói đỏ bay ra ngoài.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Các chỗ trong sơn mạch lại nổ những cái hang, mỗi một lỗ thủng toát ra khỏi đỏ đậm đặc.
Không ai biết sơn mạch biến dị như thế nào nhưng mọi người biết sau khi biến dị rất có thể sơn mạch sẽ diễn sinh ra tinh thạch giá trị vô giá.
Khoảng mười phút sau sơn mạch ngừng nổ, mấy chục lỗ hổng ngừng toát khói đỏ, mọi thứ trở về bình thường. Mọi người nhìn nhau, bọn họ do dự có nên đi vào không vì không biết bên trong có cái gì, không biết có nguy hiểm không. Nếu từ bỏ, lỡ bên trong có tinh thạch thượng đẳng thì sao?
Cuối cùng có người nhúc nhích, là người Phi Hồng Vinh Diệu đoàn. Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn dẫn đầu mang ba mươi người xung phong trước nhất. Thấy có người đi đầu, những người khác vội chạy theo.
Đinh Tử Hiên nhìn Tiết Thường Quyển đứng im không nhúc nhích, đưa ra lời mời:
– Nếu không ngại thì Thường Uyển tiểu thư hãy cùng chúng ta đi mạo hiểm xem?
– A! Cái này . . .
Tiết Thường Quyển nhìn sơn mạch, dường như có điều gì lo lắng.
– Trong sơn mạch không biết có gì, chúng ta cùng nhau lên đường có thể chăm sóc lẫn nhau đúng không?
Tiết Thường Quyển gật đầu, đồng ý:
– Được rồi.
Mọi người nhanh chóng chạy vào sơn mạch, Ngưu Manh cũng muốn đi mạo hiểm.
Ngưu Manh nói:
– Trần Lạc, chúng ta cũng vào xem thử, an toàn là số một, dù không có thu hoạch ự nhưng xem như rèn luyện tăng kinh nghiệm.
– Sơn mạch này có điều lạ.
Mới rồi khi sơn mạch nổ mấy cái lỗ thì Trần Lạc cảm ứng trận pháp dao động, mặc dù nó rất yếu nhưng hắn cực kỳ nhạy cảm với trận pháp mới cảm ứng được. Nếu sơn mạch có trận pháp thi không phải biến dị mà con người làm ra.
Ngưu Manh không hiểu ra sao?
– Quái lạ gì?
– Bây giờ ta chưa thể xác nhận.
Trần Lạc lại nhìn giây lát, hắn không có hứng thú trong sơn mạch diễn sinh ra bảo bối gì không nhưng cực kỳ tò mò về trận pháp. Trần Lạc muốn biết người bày trận pháp có mục đích gì, hắn ngẫm nghĩ, quyết định tra xét thử.
========
Sơn mạch biến dị nổ ra mấy chục cái hang, nhiều người nhanh chóng lao vào trong. Ngưu Manh tìm một cái hang, đang định bước vào chợt thấy Trần Lạc đứng trước cửa với bộ dáng đăm chiêu.
Ngưu Manh nói:
– Đi đi, còn đứng đó làm gì?
Trần Lạc đứng trước cửa hang đang cảm nhận trận pháp dao động rất nhỏ, bởi vì không thấy trận tượng nên hắn không thể đoán ra nó là trận pháp gì. Phân tích từ dao động trận pháp thì Trần Lạc cảm ứng được kết cấu của trận pháp đã bị phá hư, mắt trận vẫn còn, trận pháp chưa mất hết hiệu lực. Nghe Ngưu Manh giục, Trần Lạc gật đầu bước vào hang.
Hang động như đường hâm,f thoạt trông bị lực lượng cường đại nào đó đánh mở. Càng vào trong thì nhiệt độ càng cao, bên trong đen như mực. Ngưu Manh sớm chuẩn bị trước, lấy hạt châu ra khỏi bao. Ngưu Manh giơ lên cao, hạt châu tỏa sáng, thứ này là nhật quang thạch, phố lớn ngõ nhỏ đều có bán.
Các hang giao nhau, đan xen vào nhau. Ngưu Manh như con ruồi bay tới bay lui, bên trong quá nóng làm gã đổ mồ hôi như mưa. Trần Lạc cũng vậy, hắn vừa lau mồ hôi vừa mải mê cảm ứng trận pháp dao động. Trần Lạc phát hiện dao động phía trước mạnh hơn chút, nhiệt độ cũng cao lên. Trần Lạc kêu Ngưu Manh cố gắng đi hướng đông, gã không biết lý do nhưng vẫn làm theo lời của Trần Lạc.
– Có động tĩnh.
Ngưu Manh bỗng dừng bước, Trần Lạc cũng phát hiện ra. Ngưu Manh, Trần Lạc nâng cao tinh thần cảnh giác. Ngưu Manh giơ thương sắt đứng bên cạnh, Trần Lạc lắng tai nghe. Thanh âm phát ra từ đường hầm sau lưng hai người, cửa đường hầm càng lúc càng sáng. Quả nhiên không lâu sau có bảy người đi ra, năm nam hai nữ, là Tiết Thường Quyển, Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang.
Bảy người đều cầm nhật quang châu chiếu sáng bốn phía. Tiết Thường Quyển, Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang khá hơn Ngưu Manh chạy lung tung nhiều. Tuy trán bảy người Tiết Thường Quyển, Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang cũng toát mồ hôi nhưng không nhiều, bọn họ đều mang trang sức mát mẻ. Khi bảy người Tiết Thường Quyển, Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang thấy Trần Lạc thì giật nảy mình, không ngờ sẽ chạm mặt tại đây.
– A! Thật trùng hợp, không ngờ trong đường hầm lộn xộn này vẫn có thể gặp mặt nhau.
Trên mặt Đinh Tử Hiên vĩnh viễn treo nụ cười ấm áp gió xuân.
Cái gọi là không dánh khuôn mặt cười, nếu đối phương khách sáo thì Trần Lạc cũng mỉm cười lại, đương nhiên chỉ cười lịch sự chứ hắn biết rõ Đinh Tử Hiên chưa từng xem hắn là bằng hữu.
– Chỗ này nhiệt độ cao kinh khủng, hai ngươi không có trang sức giảm nhiệt sao? Tại sao người đầy mồ hôi vậy?
Thấy Trần Lạc định đi, mắt Đinh Tử Hiên lóe tia gian xảo.
Đinh Tử Hiên vội nói:
– Trần Lạc, tuy bây gieườ ngươi rời khỏi Tiểu La Thiên học viện nhưng dù sao ngươi và ta từng cùng tu hành, có muốn ta tặng cho một vòng tay mát mẻ không?
Mới nghe thì lời Đinh Tử Hiên nói đầy quan tâm nhưng thật ra là mỉa mai, gã cố ý bày tỏ chính mình trước mặt Tiết Thường Quyển. Đinh Tử Hiên biết lòng tự tôn của Trần Lạc rất mạnh, hắn nhất định sẽ từ chối. Không ngờ Trần Lạc nghe Đinh Tử Hiên nói bỗng dừng bước, xoay người lại, khuôn mặt trắng nhu treo nụ cười quái dị.
Trần Lạc nói:
– Tốt, ngươi tặng ta một cái đi.
Đinh Tử Hiên cứ nghĩ lòng tự tôn của Trần Lạc mạnh nhưng đó là gã nghĩ vậy. Đúng là lòng tự tôn của Trần Lạc rất mạnh, vì thế hắn sẽ không mặc cho bất cứ ai cười nhạo, ăn hiếp mình. KhiTrần Lạc đồng ý làm Đinh Tử Hiên không biết nên nói sao.
– Đưa đây, ngươi nói cho ta một vòng tay mát mẻ đâu?
Trần Lạc chỉ vào vòng tay xanh biếc treo trên cổ tay Đinh Tử Hiên, nói:
– Ta không kén chọn, cái này không tệ, cho ta thứ này đi.
Vòng tay đeo trên cổ tay Đinh Tử Hiên là hàng thượng đẳng, giá trị khá đắt. Giờ phút này, Đinh Tử Hiên rất hối hận lời đã nói, tiến lùi khó khăn. Nếu không tặng cho Trần Lạc thì sẽ bị cười nhạo, huống chi có mặt nữ thần, Đinh Tử Hiên quyết không thể mất mặt. Nhưng tặng Trần Lạc thì Đinh Tử Hiên không nỡ, huống chi là tặng cho người gã rất ghét.
– Như thế nào? Tiếc của sao?
Khóe môi Trần Lạc cong lên, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào Đinh Tử Hiên, cười khẩy. Trần Lạc lắc đầu, vỗ vai Đinh Tử Hiên, xoay ngời đi.
Trần Lạc nói:
– Vậy thì thôi.
Mặt Đinh Tử Hiên xanh mét, khóe môi co giật cố gắng bình tĩnh lại.
Mặt Đinh Tử Hiên nặn nụ cười, làm bộ không để ý nói:
– Chỉ là một vòng tay, nếu Đinh Tử Hiên ta nói tặng ngươi thì có gì không nỡ?
Đinh Tử Hiên nói xong lột vòng tay mát mẻ xuống.
Trần Lạc không chút khách sáo nhận lấy, vỗ vai Đinh Tử Hiên, nói câu cảm ơn rồi đi ngay.
Nhìn Trần Lạc đi, lòng Đinh Tử Hiên nhỏ máu.
Diệp Thanh đứng bên cạnh bỗng quát:
– Trần Lạc, ngươi đứng lại đó cho ta, vòng tay mát mẻ của Tử Hiên sư huynh có giá trị quý báu, đáng giá hơn ngươi, ngươi cảm thấy chính mình xứng đeo nó sao?
Trần Lạc như không nghe thấy, chân tiếp tục bước tới, thanh âm lạnh nhạt vọng về:
– Không có cái đầu to thì đừng làm bộ đầu mình to trước mặt ta!
Trần Lạc dứt lời vung tay ném trả vòng tay mát mẻ lại cho Đinh Tử Hiên.
Đinh Tử Hiên nhìn vòng tay mát mẻ dưới chân mình, biến sắc mặt. Mắt Đinh Tử Hiên như đao nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Lạc rời đi, nếu không phải nữ thần Tiết Thường Quyển có mặt thì gã đã lao qua xé nát miệng Trần Lạc.
– Hừ! Đồ mạt rệp!
Diệp Thanh nhặt vòng tay mát mẻ đưa qua ai ngờ bị Đinh Tử Hiên trừng mắt, lạnh lùng nói:
– Lắm mồm.
– Ngươi có ý gì? Ta đòi lại vòng tay cho ngươi sao còn trách ta lắm miệng?
Diệp Thanh không hiểu ra sao. Diệp Thanh không biết nếu không có nàng lên tiếng, tuy Đinh Tử Hiên mất vòng tay mát mẻ nhưng giành mặt mũi trước mặt Tiết Thường Quyển. Bây giờ Trần Lạc đạp lên mặt Đinh Tử Hiên nát hết, hỏi sao gã hòa nhã với Diệp Thanh?
Đinh Tử Hiên lười để ý Diệp Thanh, đang định giải thích với Tiết Thường Quyển thì thấy nàng ngây người nhìn bóng lưng Trần Lạc rời đi.
Đinh Tử Hiên há mồm chợt nghe Tiết Thường Quyển kêu:
– Này.
Tiếng kêu không phải gọi Đinh Tử Hiên mà đang . . . Kêu Trần Lạc?
Trần Lạc không dừng bước, tiếp tục đi thẳng.
Tiết Thường Quyển chạy theo liên tục kêu mấy tiếng Trần Lạc mới dừng lại, xoay người, nghi hoặc nhìn nàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!