Hôm sau cảnh sát tới.
Sau khi điều tra và lấy khẩu cung, cảnh sát đã đưa ra kết luận tạm thời: Triệu Đại Thắng bị kẻ thù hãm hại.
Còn kẻ thù là ai thì… phải nói là nhiều lắm.
Mấy năm nay, Triệu Đại Thắng cướp đoạt và chiếm lấy quặng mỏ khắp nơi, đã đắc tội với rất nhiều người.
Bởi vì hắn có đại thụ chống lưng, cho nên chuyện này cần phải điều tra kỹ hơn.
Lôi Tuấn thoát khỏi hiềm nghi.
Hứa Tiểu Hề cũng chối bay chối biến.
Tuy nhiên, việc này đã tạo thành chấn động không nhỏ trong thôn.
Thôn dân cảm thấy rất hả hê khi thấy Triệu Đại Thắng bị như vậy.
Mọi người càng tò mò sát thủ là ai?
Có người hoài nghi do Lôi Tuấn ra tay, dù sao thì anh cũng không có lai lịch rõ ràng.
Tuy nhiên, anh lại có chứng cớ ngoại phạm.
Vì trong sạch của bản thân, Hứa Tiểu Hề cũng đứng ra làm chứng, nói rằng đêm đó cô ta tận mắt nhìn thấy Lôi Tuấn đi xuống núi.
Ba ngày sau, Triệu Đại Thắng xuất viện.
Chân trái của hắn ta bị bó thạch cao, vẫn còn nhưng chắc chắn sẽ biến thành người thọt.
Năm ngón tay của bàn tay trái thì không thấy đâu nữa.
Ngón tay đang ở đâu? Ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra manh mối!
Chuyện này trở thành vụ án chưa có hồi kết…
Vảo một buổi sáng nắng đẹp, Lôi Tuấn đang đứng thẫn thờ nhìn về phía công trường.
“Anh Tuấn, hút điếu thuốc chứ?”
Vương Mãn vừa bước đến vừa lớn tiếng hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!