Tuy chỉ là một mảnh than đá to hơn bàn tay một chút, mà cũng không hẳn được coi như một loại thực phẩm.
Nhưng mà Lôi Tuấn biết, miếng than đá này đủ để anh cầm cự được vài ngày.
Anh gắng sức cắn một miếng.
Từ từ nhấm cho mềm ra, từ từ nuốt xuống bụng.
…
Trên mặt đất cách đó 100 mét.
Đội cứu hộ 1000 người đang ngày đêm đẩy nhanh tiến độ.
Lúc này, rất nhiều người đã mệt đến phát ngất, nhưng không một ai than vãn.
Hứa Phương Hoa lúc này hệt như một cái xác không hồn.
Hễ mệt cô lại nhắm mắt, mở mắt ra lại tiếp tục…
Một cô gái như cô, không đủ sức để đào bới, chỉ có thể gõ vào đá, sau đó lắng tai nghe, cứ thế vừa gõ vừa nghe, hết lần này đến lần khác.
Từng giây từng phút cứ thế trôi qua.
Trên mặt rất nhiều người đều đã viết sẵn mấy chữ ‘thất vọng’ và ‘chết chóc’, kể cả Hồ Mị Nhi.
Chỉ là mọi người không ai muốn biểu lộ điều đó, lại càng không muốn chấp nhận sự thật này.
Hồ Mị Nhi hiểu rất rõ, anh Tuấn còn sống chỉ là một hy vọng xa vời.
Nếu như anh còn sống, tại sao không gửi tín hiệu định vị về?
Cho đến bây giờ, mọi việc vẫn dậm chân tại chỗ.
Ba vị Thiên Vương còn lại ngày nào cũng hỏi tình hình ít nhất mười lần, khiến cho Hồ Mị Nhi cảm thấy khủng hoảng tinh thần.
Nhưng cô là người phụ trách đội cứu hộ, cần phải có tinh thần thép, thế nên cô gắng gượng giữ vững, liều mạng lao vào tìm kiếm.
Chỉ có cách làm bản thân bận rộn thì mới không suy nghĩ linh tinh.
“Cô Hồ ơi, hay là nghỉ ngơi một chút đi!”, Hứa Phương Hoa dịu dàng nói.
“Không sao đâu, để tôi đẩy tảng đá này sang một bên đã!”
Hồ Mị Nhi dùng hết sức lực bản thân, lăn một tảng đá rất to sang một bên, sau đó quỳ rạp xuống áp tai vào đất lắng nghe…
Một phút sau, cô đứng lên.
“Đừng lo, không sao đâu”.
Hứa Phương Hoa lúc này đã không còn dè dặt với Hồ Mị Nhi như mới đầu nữa.
Hồ Mị Nhi phủi phủi tay, ngồi bên cạnh Hứa Phương Hoa mỉm cười: “Phu nhân à, cô là một người phụ nữ rất giỏi đấy, đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà cô vẫn có thể gắng gượng được”.
“Vì tôi tin rằng anh ấy nhất định còn sống”, Hứa Phương Hoa nói chắc nịch.
“Tôi cũng tin như vậy”.
Hồ Mị Nhi cũng mạnh miệng, tuy rằng mặt thì cười, nhưng lòng thì đau buốt.
Ngoài cô ra không ai biết, cô cũng lo lắng không kém gì Hứa Phương Hoa.
Hứa Phương Hoa đau khổ vẫn còn có thể khóc được.
Cũng là phụ nữ như nhau, nhưng Hồ Thiên Vương ngay lúc này, cả tư cách để khóc cũng không có.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!