“Cô đường đường là Bắc Thiên Vương, vài câu nói đó sẽ chết người đấy”.
“Anh Tuấn à, đừng trêu tôi nữa, tôi chỉ sợ anh gặp phiền phức mà thôi”.
“Cũng tốt”.
Lôi Tuấn nói: "Dù sao thì không bao lâu nữa tôi có thể rời khỏi nhà họ Tần, nhưng trước khi đi, tôi muốn xây dựng gia nghiệp cho Thương Lam. Về phần thân phận của tôi, có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu đi!"
“Anh Tuấn, anh cần những gì ạ?”, Hồ Mị Nhi cung kính nói.
“Tên mặt sẹo hôm qua trông cũng không tệ, để tôi dùng đi!”
“Chỉ vậy thôi sao? Còn cần gì nữa không ạ?”
“Lôi Tuấn tôi ở thành Hương Giang còn có một người bạn”.
“Tôi hiểu rồi!”
Hồ Mị Nhi cười nói: "Anh Tuấn, anh cứ thong thả mà chơi, khi nào anh chơi chán rồi, tôi sẽ đến đón anh".
“Trong Điện có chuyện gì không?”, Lôi Tuấn nghiêm túc hỏi.
“Tất cả đều bình thường”.
“Bảo trọng”.
Lôi Tuấn cúp điện thoại, huýt sáo một tiếng.
Một con chó ngao đen lao tới như bay. Trong một quán trà cao cấp, phòng VIP kín đáo.
Có một nam một nữ đang ngồi trong phòng.
Người đàn ông trung niên mặc trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, gương mặt rắn rỏi, dáng người cao ráo.
Người này là Ngô Bân, sĩ quan cấp cao của sở tác chiến thành Hương Giang, quyền thế ngất trời.
Nhưng một nhân vật có địa vị cao như vậy lại chỉ ngồi chiếu dưới.
Còn người ngồi ở vị trí trung tâm, là một phụ nữ có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần!
Cốc cốc cốc…
“Vào đi”, Ngô Bân trầm giọng nói.
Cánh cửa mở ra, chỉ thấy một cô gái mặc sườn xám .
“Thưa ông Ngô, anh mặt sẹo đã đến rồi ạ”, cô gái mặc sườn xám cung kính nói.
“Bảo hắn vào đây”.
“Vâng ạ”.
Cô gái mặc sườn xám lập tức lùi ra, một khuôn mặt đầy sẹo xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!