Ngày xưa!
Lôi Văn Xuyên, An Văn Kiệt, Tần Văn Sơn.
Tuy ba người này không cùng họ, nhưng tình cảm như anh em, vì vậy tên giữa đổi thành chữ “Văn”.
Ba người này, đều sống ở thủ đô.
Sau này.
Vì công việc làm ăn, Tần Văn Sơn chuyển nhà đến thành Hương Giang.
Tần Văn Sơn khá phong lưu, vì vậy có con gái bên ngoài, tên là Thương Lam.
Sau này.
Lôi Tuấn, con trai của Lôi Văn Xuyên, và An Thanh con gái của An Văn Kiệt trở thành thanh mai trúc mã.
Hai nhà cũng chấp nhận đoạn nhân duyên này, nhưng tạo hóa trêu ngươi!
Vì nguyên nhân nhà họ Tiêu ở thủ đô, Lôi Tuấn bị hãm hại đuổi ra khỏi nhà, gia nhập làm lính.
An Văn Kiệt và Lôi Văn Xuyên không làm gì được nhà họ Lôi và nhà họ Tiêu.
Bất đắc dĩ, An Văn Kiệt không thích phiền phức, chuyển cả nhà ra nước ngoài.
Lôi Văn Xuyên mất đi địa vị ở nhà họ Lôi, thậm chí không giữ được tính mạng.
Dưới sự giúp đỡ của bạn tốt Tần Văn Sơn, Lôi Văn Xuyên được ẩn cư đến Nam Thành.
Qua mấy năm, Lôi Tuấn đã sáng lập ra Thiên Vương Thần Điện, không lựa chọn quay về báo thù, sau khi được biết bố ẩn cư ở Nam Thành, liền đến thăm, biếu tiền bạc cũng coi như để ông ta an hưởng tuổi già.
Không ngờ, Lôi Văn Xuyên không tranh với đời lại bị Thượng Quan Liệt, người đã từng là Nam Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện, cũng là anh em tốt của Lôi Tuấn hãm hại chết oan uổng.
Lôi Tuấn lúc đó mệt mỏi vì chém giết, đang trốn trong tù.
Nhưng khi anh được biết tin dữ, đã san bằng nhà tù trong một đêm, dẫn theo Tứ Đại Thiên Vương về Nam Thành báo thù.
Sau khi giết Thượng Quan Liệt, đối diện với di ngôn của bố, Lôi Tuấn lựa chọn làm theo.
Dù sao năm đó, nếu không có sự giúp đỡ của Tần Văn Sơn, bố cũng rất khó trốn đến Nam Thành.
Sau này, vì báo ơn, Lôi Tuấn đã trở thành con rể của nhà họ Tần.
Qua kỳ hạn ba năm, Lôi Tuấn gặp lại vợ con đã thất lạc nhiều năm.
Lúc này, anh và nhà họ Tần không ai nợ ai, vì vậy nhẫn tâm lựa chọn rời đi.
Thương Lam khó thoát nỗi khổ tương tư, đến Thiên Hoa Thành, trở thành phó tổng của tập đoàn Kim Hoa.
Lần này, Lôi Tuấn phái Âu Dương Sát đi đón An Văn Kiệt, người bạn tốt duy nhất của bố lúc còn sống, và cả mối tình đầu khi Lôi Tuấn chưa hiểu được tình yêu.
Mà người phụ trách tiếp đãi, thật trùng hợp lại là Thương Lam.
Mối quan hệ giữa ba nhà rất rắc rối nhưng không cắt đứt được.
Quan hệ của ba người trẻ càng phức tạp.
Phức tạp sao? Không hề phức tạp…
(Nội dung ở trên là… suy đoán của Âu Dương Sát với vẻ mặt không còn muốn sống!)
Âu Dương Sát lúc này lặng lẽ lui ra ngoài.
Anh ta không muốn tham gia vào những chuyện đau đầu này, vấn đề khó này để lại cho anh Tuấn đi!
…
Thương Lam được biết sự thực, lại vừa vui mừng vừa phiền não.
Cô vui mừng vì bố con nhà họ An dù thế nào cũng coi là người mình, thậm chí còn là người thân.
Phiền não vì Lôi Tuấn ở nhà họ Tần ba năm, chưa từng nhắc đến quá khứ của anh, ngay cả quan hệ của hai ông bố, anh cũng không nhắc đến một chữ, thậm chí che giấu thân phận, vui mừng ngạc nhiên, kinh hãi hết lần này đến lần khác.
Còn nữa, chắc chắn Lôi Tuấn có quan hệ với An Thanh.
Hình như quan hệ còn không bình thường?
Nhưng Thương Lam vẫn bình thản nói chuyện thường ngày với hai bố con nhà họ An.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, nhà họ An sử dụng biệt thự của điều dưỡng, người qua xe lại.
Là hai bố con được phủ tổng thống Hoa Hạ coi trọng, là hai bố con mà Thiên Minh Điện liều mạng muốn có được, lựa chọn đến Thiên Hoa nghỉ dưỡng và tiếp tục nghiên cứu, vì vậy hai bố con này rất được coi trọng.
Các phương tiện truyền thông ào đến như ong vỡ tổ.
Bao gồm sở tác chiến, cảnh sát, lãnh đạo lớn nhỏ, người phụ trách của các bộ phận, còn có các nhân vật nổi tiếng doanh nghiệp do hai gia tộc lớn đứng đầu, ào ào đến thăm hỏi…
Tiếp khách cả một buổi sáng, hai bố con nhà họ An vô cùng mệt mỏi.
Cuối cùng Âu Dương Sát hạ lệnh, dừng lại những cuộc nói chuyện anh ta thấy nhàm chán.
Sau buổi trưa!
Lôi Tuấn mặc vest, cùng Kim Bưu người giàu nhất thành Thiên Hoa đi đến nhà họ An.
“Cháu trai, Lôi Tuấn?”
An Văn Kiệt đích thân tiếp đón, kích động rơi nước mắt.
“Bác An, là cháu, bác về nhà rồi!”
Lôi Tuấn dìu đỡ An Văn Kiệt toàn thân run run, về đến chỗ sofa.
“Bác vô dụng, cả đời chỉ làm nghiên cứu, cũng không được gặp mặt bố cháu lần cuối cùng, haiz...”, An Văn Kiệt vô cùng đau lòng, nhìn Lôi Tuấn như nhìn thấy Lôi Văn Xuyên.
“Đã qua rồi, đã qua rồi!”, Lôi Tuấn mỉm cười nói.
“Còn nữa, nhà họ An bác đã hại cháu, nếu không phải vì Tiểu Thanh, cháu cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà, cháu trai à, cháu sống có tốt không?”
An Văn Kiệt càng nói càng kích động, ngắm kỹ Lôi Tuấn.
“Bác yên tâm, cháu rất tốt, ngược lại là bác, sức khỏe có tốt không?”
Lôi Tuấn hiểu, quá khứ bi thảm của anh không liên quan đến nhà họ An.
Những việc anh gặp phải đều là do bác cả và bác hai gây ra, nếu nói có thù, cũng chỉ có nhà họ Tiêu ở thủ đô.
Hiện nay Lôi Tuấn đã không còn hận nữa.
Có thể gặp được bạn tốt của bố ở đây, Lôi Tuấn cũng vô cùng vui mừng.
“Lôi Tuấn, đã lâu không gặp, anh đẹp trai lên rồi!”
An Thanh mặc đồ bình thường cười rạng rỡ đi xuống cầu thang.
Lôi Tuấn đứng lên nhìn…
Cô gái trước mặt có vẻ đẹp trưởng thành, sắc mặt rạng rỡ, rất có phong cách Âu Mỹ.
Tình đầu năm mười tám tuổi, thực sự không hiểu tình yêu!
Hai người đã từng yêu nhau gặp lại, tuy có hoài niệm, nhưng càng lúng túng hơn.
“Em cũng đẹp ra rồi, nghiêng nước nghiêng thành”, Lôi Tuấn khen nói.
“Em nhận ra, thân phận hiện tại của anh rất bất phàm”, An Thanh đi đến nói.
“Từ đâu mà em nhìn ra được?”, Lôi Tuấn cười nói.
“Em là cao thủ ba sao, nhưng lại không nhìn ra cấp của anh?”
An Thanh bất giác nhìn Âu Dương Sát đứng ở cửa, nói: “Người đó là cao thủ trong cao thủ, hình như... là cấp dưới của anh, đúng không, bạn học Lôi?”
“Ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười hào sảng nói: “Không phải cấp dưới gì, đều là chiến hữu thôi, ngược lại là em, một cô bé, làm nghiên cứu của em cho tốt là được rồi, tại sao còn luyện võ?”
“Em cũng là bất đắc dĩ”.
An Thanh bình thản nói: “Mấy năm nay, em và bố đã nghiên cứu ra rất nhiều thành quả, giúp đỡ rất nhiều người, cũng đắc tội với rất nhiều người, hết cách, em luyện võ để phòng thân thôi”.
“Hai người vất vả rồi”, Lôi Tuấn nói theo bản năng.
“Không, người vất vả là anh!”
An Thanh nhìn Lôi Tuấn, tự trách nói: “Vì em, hại anh không có nhà để về, tuy em không biết anh gặp chuyện gì, nhưng chắc chắn anh chịu rất nhiều khổ cực, xin cho phép em nói một tiếng xin lỗi cho mọi việc của năm đó”.
“Không cần, thực sự không cần”.
Lôi Tuấn chân thành cười nói: “Đã qua rồi, đều đã qua rồi, huống hồ trong lòng anh đã không còn hận thù, đã cách nhiều năm, có thể gặp lại hai người lần nữa đã là sự chiếu cố của ông trời rồi”.
“Anh… thực sự không hận em?”, An Thanh nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên, chúng ta là bạn”, Lôi Tuấn cười nói.
“Đúng đúng đúng, là bạn, còn cả Thương Lam, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt”.
“Hả? Ừm, được!”
Lôi Tuấn nhếch miệng, quay đầu nhìn Âu Dương Sát.
Âu Dương Sát gật đầu…
“Cháu trai à, mau ngồi đi, mau ngồi đi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!