"Đúng vậy, đúng vậy!"
An Văn Kiệt lập tức phản ứng lại.
Ông ta cười có chút ngượng ngùng: "Cháu bây giờ chức cao vọng trọng, tuấn tú tài giỏi. Nhất định là được rất nhiều cô gái yêu thích. Con gái An Thanh của bác không có phúc đó, đáng tiếc thật đấy!"
“Bác lại nói đùa rồi”, Lôi Tuấn cười nói.
"Đúng đó, bố, lúc đó bọn con đều là trẻ con, không hiểu gì cả, đã nhiều năm trôi qua như vậy, con đã quên rồi, bố không được nhắc lại nữa", An Thanh bĩu môi nói.
"Bố biết rồi biết rồi, không nhắc không nhắc nữa..."
An Văn Kiệt nhìn thấy Kim Bưu, lịch sự nói: "Vị giàu có này, có lẽ chính là ông chủ Kim - doanh nhân nổi tiếng khắp Thiên Hoa phải không?"
"Ây da, ông đừng nói như vậy".
Kim Bưu cười nói: "Những người kinh doanh như chúng tôi bái phục nhất chính là những nhà nghiên cứu như ông. Cho nên tôi mới sẵn sàng tiêu tiền ở chỗ cần thiết nhất, cũng xem như là đóng góp một phần cho đất nước!"
"Anh Kim, giác ngộ rất cao đấy!"
"Ông An, ông hài lòng là tốt rồi, hahahaha..."
Kim Bưu rất có mắt nhìn, nhanh chóng đưa An Văn Kiệt đi tham quan.
Nơi này sắp trở thành viện nghiên cứu, Kim Bưu bỏ tiền ra, tất nhiên là muốn khoe khoang một chút.
Cuối cùng, để lại không gian riêng cho hai người Lôi Tuấn và An Thanh.
Sau bao nhiêu năm không gặp, bây giờ ngồi đối diện nhau.
Lúc này, đối với bọn họ mà nói, không còn dấu vết của nỗi buồn mà quá khứ đã trở thành hoài niệm.
“Cô ấy hẳn là rất xinh đẹp!”, An Thanh lên tiếng trước, phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
“Đúng vậy, cô ấy rất đẹp”, Lôi Tuấn không hề khách sáo.
"Là cô chủ của gia tộc lớn nào vậy?"
"Người trên núi, địa vị thấp, nhưng không tầm thường".
"Tất nhiên, với thân phận hiện tại của anh, người phụ nữ gả cho anh chắc chắn là có rất nhiều điểm hơn người. Thật hy vọng có cơ hội gặp nhau một lần, kết bạn cũng được".
Lúc này, An Thanh không chỉ quan tâm đến thân phận của Lôi Tuấn, mà còn quan tâm đến vợ của anh hơn.
"Hahaha…được!"
Lôi Tuấn không biết nên nói gì, anh mơ hồ đồng ý.
Đầu tiên là Thương Lam muốn gặp Hứa Phương Hoa, bây giờ An Thanh cũng muốn gặp cô, chuyện này nhất định phải thận trọng, không đến nỗi vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể để bọn họ gặp nhau.
Ba người phụ nữ này tụ họp lại với nhau, quỷ mới biết chuyện gì biết sẽ xảy ra. Dù sao thì chắc chắn sẽ không vui vẻ gì.
“An Thanh, anh có thể hỏi, rốt cuộc em nghiên cứu gì không?”, Lôi Tuấn chuyển chủ đề.
“Anh muốn biết tại sao em lại bị truy sát phải không?”, An Thanh rất thông minh, cười hỏi.
"Phải cũng không phải, anh chỉ là tò mò thôi".
"Thực ra thì em cũng quen rồi. Những năm gần đây, thành quả nghiên cứu của em và bố em đều là sự truy đuổi của các thế lực lớn ở nước ngoài. Cho nên chúng em mới quyết định về nước, nếu không chắc chắn sẽ có ngày gặp chuyện".
Đối mặt với Lôi Tuấn, An Thanh cũng không cố ý che giấu.
Trong mắt cô, Lôi Tuấn hiện tại không đơn giản như một lính giải ngũ bình thường.
Mặc dù không biết anh có thân phận gì.
Nhưng có một điều chắc chắn, anh là cường giả trong số cường giả...
“Nghiên cứu của em rất lợi hại, đúng không?”, Lôi Tuấn tò mò hỏi.
"Anh có thể hiểu nó là một loại công nghệ gen nano mới nhất, em không tiện nói cụ thể nhưng kết quả nghiên cứu của em và bố em, nếu dùng vào việc tốt thì là thuốc tốt, dùng vào việc xấu thì là thuốc nổ... "
"Anh hiểu rồi!"
Lôi Tuấn đứng dậy, nói: "Mọi người nghỉ ngơi đi, hôm khác anh lại đến thăm".
"Nhanh như vậy đã đi rồi? Không ăn cơm cùng nhau sao?", An Thanh đứng dậy cười nói.
"Để hôm khác đi!"
Lôi Tuấn tạm biệt An Thanh, sau đó lại đi tìm An Văn Kiệt chào tạm biệt, cùng Kim Bưu rời đi.
……
Pháo đài ở đảo Hồ Tâm.
Lôi Tuấn lặng lẽ hút một điếu thuốc, trầm ngâm.
Ngồi bên cạnh anh là Kim Bưu và Âu Dương Sát, hai người bọn họ nhìn nhau.
“Âu Dương”, Lôi Tuấn đột nhiên gọi.
“Có!”, Âu Dương Sát lập tức đứng dậy.
"Anh lập tức trở về Tây Vực, phái một mật thám thâm nhập vào khu vực Thiên Minh Điện, điều tra xem tại sao bọn họ lại truy sát hai bố con nhà họ An? Ngoài ra, tôi cũng muốn biết tại sao Thiên Minh Điện lại phát triển nhanh như vậy, Tên Trang Lăng Thiên đó rốt cuộc có lai lịch thế nào? Hậu thuẫn là ai?"
"Rõ, anh Tuấn yên tâm, tôi đi ngay đây".
Ngay khi Âu Dương Sát chuẩn bị rời đi, anh ta đột nhiên ngây người, sau đó nói: "Đúng rồi, anh Tuấn, tôi mang theo bốn người đến. Tôi nghĩ để lại cho anh thì tốt hơn. Bên cạnh anh chỉ có cặp song sinh, tôi vẫn là không yên tâm".
“Người nào?”, Lôi Tuấn bất giác hỏi.
“Tất cả vào đây đi”, Âu Dương Sát hướng về phía cửa gọi.
Bốn cô gái nhẹ nhàng im lặng bước vào.
Lôi Tuấn ngẩng đầu nhìn lên đánh giá...
Bốn cô gái này đều ở độ tuổi đôi mươi, mặc áo ba lỗ rằn ri, trang bị đơn giản, thân hình tiêu chuẩn, trông cực kỳ mạnh mẽ, quan trọng nhất là bọn họ đều rất xinh đẹp.
Sắc mặt bọn họ vô cảm, không nói không cười, tư thế quân sự nghiêm chỉnh, đứng yên bất động!
“Âu Dương, mới nhận à?”, Lôi Tuấn cười đầy ẩn ý.
"Anh Tuấn, anh nghĩ đi đâu thế!"
Âu Dương Sát lắc đầu, sau đó nói với bốn cô gái đó: "Nhanh bái kiến điện chủ".
Dứt lời, bốn cô gái này đồng loạt quỳ một chân xuống.
"Nô tỳ Xuân Hân".
"Nô tỳ Hạ Vũ".
"Nô tỳ Thu Thực".
"Nô tỳ Đông Duyệt".
"Bái kiến điện chủ..."
Giọng nói của bọn họ rất mạnh mẽ, toát ra sát khí cực lớn nhưng lại vô cùng cung kính.
“Ừm, không tệ!”, Lôi Tuấn hài lòng gật đầu.
"Anh Tuấn, bốn người bọn họ đều là những đứa trẻ khốn khổ bị bỏ rơi từ nhỏ. Sau này bị thế giới ngầm bức hại, lợi dụng và biến thành sát thủ! Ba năm trước tôi đã cứu bọn họ, sau đó huấn luyện bọn họ thêm ba năm nữa. Bây giờ bốn người này cộng lại, chắc chắn là cấp bậc hàng đầu trên thế giới".
Nói đến đây, Âu Dương Sát có vẻ rất tự hào.
"Tốt, rất tốt!"
Lôi Tuấn hài lòng nói: "Bốn người đứng dậy nói chuyện đi".
"Nô tỳ không dám!"
Bốn cô gái càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Lôi Tuấn cau mày.
Âu Dương Sát giải thích: "Ba năm nay, bọn họ vẫn quen với cách gọi nô lệ như trước. Đều là những đứa trẻ mệnh khổ, chỉ biết trung thành cống hiến. Cũng may là tinh thần bọn họ đều bình thường không có vấn đề gì".
“Tôi mệnh lệnh các cô đứng dậy”, Lôi Tuấn lại tiếp tục nói.
"Tuân mệnh!"
Bốn cô gái đứng dậy, thẳng tắp nhìn về phía Lôi Tuấn.
"Xuân Hân, Hạ Vũ, Thu Thực, Đông Duyệt! Âu Dương Sát, đều do anh đặt tên à?", Lôi Tuấn cười hỏi.
“Vâng, anh Tuấn”, Âu Dương Sát có chút xấu hổ.
"Hahahaha..."
Lôi Tuấn cười lớn, nói: "Một người xuất thân từ sát thủ như anh mà cũng có tài năng như này sao? Không tệ, tốt lắm… Nếu như bọn họ xuân, hạ, thu, đông hợp lại với nhau là một năm, vậy thì gọi là Niên Hoa đi! "
"Niên Hoa!"
Âu Dương Sát lập tức cười nói: "Cảm ơn anh Tuấn đã đặt tên".
"Tạ ơn chủ nhân!"
Bốn cô gái xinh đẹp đồng thanh nói.
"Đừng gọi tôi là chủ nhân, trên đời này không có ai là chủ nhân của các cô cả. Từ nay trở đi, các cô sẽ không còn là nô tỳ của ai cả. Nếu như đã gia nhập Thiên Vương Thần Điện của tôi thì chính là anh em của Lôi Tuấn tôi, cũng chính là người nhà của tất cả anh em".
Từng câu từng chữ này, Lôi Tuấn nói chắc như đinh đóng cột.
"Anh em?"
"Người nhà?"
Bọn họ yếu ớt nhìn nhau, vẻ mặt đầy khó tin.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!