“Báo cáo sĩ quan, chó điên đến rồi”.
Trong tai nghe của Hồ Mị Nhi vang lên giọng nói của thuộc hạ.
“Có bao nhiêu người đến?”, Hồ Mị Nhi nghiêm túc hỏi.
“Khoảng năm mươi người”.
“Có trang bị gì?”
“Trang bị gọn nhẹ”.
“Đến hay lắm, mở một lối đi, cho bọn chúng đi vào”.
“Rõ!”
Sau khi Hồ Mị Nhi dặn dò xong, ngẩng đầu nhìn trời.
“Đêm đen gió lớn, thời tiết đẹp để giết người!”
Câu này được nói ra từ miệng của Hồ Mị Nhi, dường như không khí cũng ngưng lại.
“Đã sắp xếp ổn thỏa cho người nhà họ An chưa?”, Lôi Tuấn bình thản hỏi.
“Tất cả sắp xếp vào trong khu nghiên cứu ngầm rồi”, Hồ Mị Nhi trả lời.
“Những người khác thì sao?”
“Có người ra về, có người ẩn nấp, nhưng tổng chỉ huy Thiên Hoa Diệp Nam Thiên ở lại, ông ta nói muốn trả chúng ta một ân tình, huống hồ ông ta là quan viên cảnh sát địa phương, chuyện này, ông ta cũng không thoát khỏi liên can”.
Hồ Mị Nhi vừa nói, vừa đeo một đôi găng tay màu trắng tuyết.
“Đi đi, cẩn thận, tốt nhất là mang đầu chó về cho tôi”, Lôi Tuấn dặn dò.
“Tuân mệnh”.
Hồ Mị Nhi làm việc như gió, quay người đi.
Đi theo sau Hồ Mị Nhi là cặp song sinh máu lạnh vốn là thuộc hạ của cô ta.
Nhưng trong phút chốc, bốn sát thủ mỹ nữ xuất hiện phía sau Lôi Tuấn.
Bốn cô gái mặc trang phục dạ chiến giống nhau, tư thế oai hùng, sải bước hiên ngang.
Đêm nay, bất kể người nào đến đây, muốn tiếp cận Lôi Tuấn cũng phải dẫm lên xác của bốn người bọn họ mới được, trong lòng bọn họ, tuyệt đối không thể nào động vào điện chủ lợi hại.
Dưới lầu, khu biệt thự vốn đã đóng kín lại khép hờ cửa sau.
Một đội ngũ năm mươi người có cả nam lẫn nữ, toàn bộ mặc áo đen, ẩn nấp bên ngoài cửa.
Một người đàn ông bay người nhảy lên tường bao, nhanh chóng lật qua.
Sau khi bọn họ chắc chắn không có nguy hiểm gì, người dẫn đầu hạ lệnh một tiếng, cửa sau nhanh chóng được mở ra, tất cả mọi người khom người cầm súng, tranh nhau xông vào khu biệt thự.
Sau khi đi vào, bọn họ lập tức chia nhau ra, bắt đầu tìm kiếm mỗi một ngóc ngách…
Mấy phút sau.
Nhóm người áo đen tập hợp lại, bắt đầu nói chuyện bằng tiếng nước ngoài.
Bọn họ rì rầm một hồi…
“Sĩ quan Hồ, bọn họ nói gì vậy?”
Trong đại sảnh tầng một biệt thự, Diệp Nam Thiên hỏi Hồ Mị Nhi.
“Hay cho ông giữ chức vụ quan trọng, đến ngoại ngữ cũng không hiểu!”, Hồ Mị Nhi cười lạnh lùng nói.
“Ngoại ngữ thông dụng quốc tế thì tôi hiểu, nhưng bọn họ nói…”
“Là tiếng nước Đại Độ, nghĩa là bên ngoài biệt thự vốn không có ai, chắc chắn người bọn họ cần tìm ở bên trong, hơn nữa nơi này không có hộ vệ, muốn chơi thế nào cũng được”.
Hồ Mị Nhi nói xong, rút súng ngắn của mình ra.
“Thật hay đùa?”, Diệp Nam Thiên bán tín bán nghi nói.
“Ông sẽ biết ngay thôi”.
Hồ Mị Nhi lại ngồi vắt hai chân, còn châm một điếu thuốc.
“Hú hú… hú hú hú…”
“He, he he…”
“…”
Bỗng nhiên một trận kêu quái dị vang lên, còn có tiếng huýt sáo và tiếng cười cuồng ngạo.
Mấy chục người bang chó điên xông vào biệt thự giống như đột nhiên phát điên thật vậy, bắt đầu gào rú các kiểu, thậm chí bọn họ còn chạy đến dưới ánh đèn bắt đầu nhảy múa, có người bắt đầu bắn, viên đạn không có mục tiêu, hoàn toàn chỉ là phát điên.
“Trời ơi, bọn chúng điên rồi sao?”, Diệp Nam Thiên đứng lên nói.
“Tôi đoán, có lẽ đám người này cảm thấy tòa biệt thự này không có hộ vệ”, Hồ Mị Nhi nói.
“Đám chó điên này cũng thật chẳng ra làm sao!”
“Không, đây chính là điểm mà bọn chúng khiến người ta kiêng sợ, dường như bọn chúng… không sợ chết!”
Đột nhiên một trận tiếng súng dữ dội vang lên, viên đạn bắn vào tường, kính và cửa của biệt thự.
Nhưng tường ngoài, kể cả cửa kính của biệt thự đều là loại chống đạn.
Vừa thấy viên đạn không bắn xuyên qua được, đám chó điên thẹn quá hóa giận bắt đầu tấn công vào cửa nhà.
Mấy tên cường tráng tấn công dữ dội…
Lúc sau, cửa nhà lung lay muốn đổ, sắp bị đập mở.
Lúc này, Lôi Tuấn ở trên nóc nhà cau mày.
Anh ngầm cảm thấy có gì đó không đúng? Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào, anh lại không nói ra được.
Phập một tiếng vang lên
Cửa lớn bị đập sập xuống đất!
Những người áo đen ngoài cửa xông vào như ong vỡ tổ, người còn chưa vào, đạn dược đã càn quét một vòng.
“Ra tay!”
Hồ Mị Nhi lạnh lùng nói vào tai nghe.
Bỗng nhiên, phía sau đám chó điên có mấy chục người xuất hiện từ trên bức tường bao, cùng đồng loạt vụt nhảy qua.
Thuộc hạ của Hồ Mị Nhi trực tiếp xông giết vào trong đám người từ phía sau.
Tuy số người chênh lệch không ít, nhưng năng lực tác chiến của những đội viên hộ vệ đi theo Hồ Mị Nhi nhiều năm này rất mạnh, bất luận là bắn súng hay cận chiến, có thể đánh đơn có thể tấn công tập thể, tất cả mọi người đều là cao thủ bốn sao trở lên.
Cả hiện trường hỗn loạn trong phút chốc.
Tuy người của bang chó điên đúng là rất giống chó điên, nhưng cũng không phải một đám ăn hại.
Những người này gặp kẻ địch lại không hề sợ hãi, tiếng gào rú càng thêm hưng phấn, tất cả không màng sống chết điên cuồng tấn công, kể cả đồng bọn chết dưới chân mình, dẫm lên thi thể của đồng bọn cũng có thể phát ra tiếng cười lớn quỷ dị.
“Quá ngạo mạn rồi”.
Diệp Nam Thiên đã lên tầng hai, vụt người đi xuống, trường đao trong tay vung lên trong gió.
Dù sao Diệp Nam Thiên cũng là cao thủ sáu sao, ông ta tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời trước cấp Thiên Vương như Hồ Mị Nhi, nhưng đối phó một đám chó điên, mặc dù kinh nghiệm tác chiến của ông ta không nhiều, nhưng cũng mạnh hơn đối thủ một bậc.
“Đi chết đi, mẹ kiếp…”
Diệp Nam Thiên mắng chửi, tóm một cô gái, chém chết trong phút chốc.
Ông ta lại cướp một khẩu súng, đánh người thứ hai tấn công về phía ông ta.
Nhưng Hồ Mị Nhi vẫn không ra tay.
Cặp song sinh phía sau cô ta càng bình tĩnh, không hề xao động.
Sau một hồi chiến đấu hỗn loạn.
Sau khi Hồ Mị Nhi tận mắt nhìn thấy một thuộc hạ của mình ngã xuống đất, cuối cùng cô ta cũng ra tay.
Diệp Nam Thiên lúc này đang bị hai tên đối thủ tấn công.
Hai tên này dũng mạnh, chiêu nào cũng là chí mạng, trực tiếp đánh đến Diệp Nam Thiên lùi lại liên tiếp.
Diệp Nam Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, cùng lắm đối thủ không quá bốn sao, dù thế nào mình cũng là sáu sao, nhưng đối phó với hai tên bốn sao, lại cảm thấy vô cùng vất vả? Chuyện này rất không bình thường.
Đúng lúc Diệp Nam Thiên sắp không chống cự được.
Bóng người vụt qua, cặp song sinh hạ xuống phía trước ông ta.
“Hây!”
“Ha!”
Cặp xong sinh cùng quát nhẹ một tiếng, cùng vung đao ngắn trong tay.
Lại thấy hai tên gào điên cuồng truy đánh Diệp Nam Thiên liền bị chém thành hai mảnh trong phút chốc.
“Trời ơi!”, Diệp Nam Thiên cũng phải kêu lên kinh hãi một tiếng.
Ông ta không ngờ cặp song sinh này lại lợi hại như vậy, rốt cuộc bọn họ biến ra từ thứ gì vậy?
Sự tham gia của cặp song sinh máu lạnh lập tức thay đổi cục diện.
Những chỗ bọn họ xông đến không một ai sống sót!
Diệp Nam Thiên nhanh chóng nhảy lên tầng hai, đến bên cạnh Hồ Mị Nhi.
“Sĩ quan Hồ, không đúng, những người này giống như tiêm máu gà vậy, không giống như con người?”
Diệp Nam Thiên tỏ ra khó hiểu với cuộc chiến vừa nãy, người của bang chó điên quá dũng mãnh rồi.
“Tôi thấy rồi!”
Hồ Mị Nhi lạnh lùng nói: “Có gì đó sai sai, nhưng cũng vô dụng, cũng phải chết thôi”.
Hồ Mị Nhi vốn muốn ra tay, nhưng cô ta cúi đầu nhìn găng tay trắng tuyết của mình, lại không nỡ.
Người phụ nữ xuất thân sát thủ dựa vào giết người để sinh tồn, nhưng người phụ nữ này lại có chứng ám ảnh sạch sẽ, cô ta không quan tâm giết người, nhưng rất quan tâm găng tay của mình, cởi bỏ găng tay lại không nỡ làm bẩn tay của mình.
Cặp song sinh càng giết càng dũng mạnh, đã kiểm soát toàn cục diện.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!