Trận chém giết!
Trở thành màn biểu diễn của một mình Hồ Mị Nhi!
Cô vung múa con đao điên cuồng, người nhẹ như chim yến, nhưng lực đạo mạnh mẽ…
Mỗi chỗ cô ta đến, máu chảy tại chỗ!
Càng gặp kẻ địch cường mạnh, Hồ Mị Nhi ra tay càng mạnh.
Chỉ một phút, đám người bang chó điên gần như chết hết.
Trong xác chết la liệt dưới đất, duy chỉ có một người may mắn sống sót.
Đó là một người phụ nữ, cũng là người duy nhất không ngừng xin tha.
Loại người này thật nhát gan.
…
Trong hành động đánh chó này, Lôi Tuấn không có cơ hội ra tay.
Lúc anh đưa bốn mỹ nữ đi vào biệt thự, phe mình đã bắt đầu quét dọn chiến trường.
“Cô là ai?”
Đối diện với người phụ nữ người đầy máu, Lôi Tuấn lạnh lùng hỏi.
“Chó điên, Đại Độ, Tây Vực”, người phụ nữ cúi đầu, trả lời run run rõ ràng.
“Tại sao các cô giống chó điên?”
Đây là câu hỏi thứ hai của Lôi Tuấn.
“Một loại đan dược, sau khi uống vào sẽ vô cùng mạnh”.
“Đan dược? Ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười lạnh lùng: “Thật không ngờ, chó điên Tây Á nổi tiếng lại dựa vào gian dối để trở nên cường mạnh, tôi đoán loại đan dược đó cũng là loại Thiên Minh Điện muốn có được phải không!”
“Anh Lôi, ý của anh là?”, Hồ Mị Nhi hỏi.
“Chắc chắn có liên quan đến bố con nhà họ An”.
Lôi Tuấn đã cảm nhận được năng lực của đám người vừa nãy đã vượt qua năng lực vốn có của bản thân họ.
Cái gọi là đan dược chắc chắn là một loại sản phẩm.
Giống như An Thanh nói, dùng cho mục đích tốt là thuốc tốt, dùng mục đích không tốt sẽ là thuốc nổ.
Như vậy xem ra, Thiên Minh Điện và các thế lực ngầm thế giới liều mạng muốn có được bố con nhà họ An, mục đích là vì để có được thành quả của bọn họ, có thành quả, thì có thể có một đội cảm tử cường mạnh, đan dược mà đám người của bang chó điên này sử dụng chắc chắn là hàng giả.
Hàng nhái, bắt chước!
Như vậy xem ra quả nhiên hai bố con nhà họ An rất quan trọng, tuyệt đối không thể rơi vào tay kẻ ác.
“Xem ra chuyện này, tôi không quản cũng không được”, Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.
“Đúng thế, ảnh hưởng đến Thiên Vương Thần Điện chúng ta, chuyện này rất quan trọng”, Hồ Mị Nhi nói.
“Cô nói cho tôi biết, bố già ở đâu?”, Lôi Tuấn lại hỏi người phụ nữ đó lần nữa.
“Tôi muốn biết anh là ai?”
Người phụ nữ toàn thân run run, vất vả ngẩng đầu lên.
“Tôi chỉ có thể nói với cô, người bên cạnh tôi là Bắc Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện”.
Lôi Tuấn không trả lời, nhưng giới thiệu Hồ Mị Nhi.
Hành động này của anh chọc cho Hồ Mị Nhi đang lau tay phải bĩu môi.
“Bắc Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện! Vậy anh…”
Đột nhiên người phụ nữ quỳ xuống đất, lớn tiếng kêu: “Thần chủ, nếu anh thực sự là thần, xin anh cứu giúp người khổ nạn, anh đến biên giới Tây Vực xem xem, nơi đó đã trở thành địa ngục”.
Lôi Tuấn không nói gì, khẽ cau mày.
Nói như vậy, người phụ nữ bại trận này đã đoán được thân phận của anh.
Nhưng cô ta… lại gọi anh là thần chủ?
Rốt cuộc biên giới Tây Vực đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị gọi thành địa ngục?
“Bố già ở đâu?”, Lôi Tuấn hỏi lại lần nữa.
“Ông ta… có lẽ…đã lên đảo rồi!”
Người phụ nữ điên nói xong, cắn mạnh răng, chết tại chỗ.
“Không hay rồi!”
Lôi Tuấn đứng bật dậy, tức giận nói: “Xem ra ở Thiên Hoa có gián điệp của Thiên Minh Điện, bố già phái đám người này đến tấn công nơi này, còn mình đưa người tấn công tổng bộ rồi”.
“Anh Lôi, tôi lập tức phái người đi chi viện”, Diệp Nam Thiên lớn tiếng nói.
“Sĩ quan Diệp, đích thân tôi sẽ đi cứu viện, nếu coi tôi là bạn, thì phái người của ông bao vây hồ lớn, không có lệnh của tôi, bất kỳ ai không được phép ra”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
“Anh Lôi yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ”.
Diệp Nam Thiên rất hưng phấn, ngẩng đầu sải bước đi ra ngoài.
“Sĩ quan Hồ!”, Lôi Tuấn bỗng gọi lớn.
“Có!”, Hồ Mị Nhi lập tức tiến lên.
“Tôi và cô chỉ đưa theo cặp song sinh và bốn cô gái đi lên đảo, giết sạch đám chó điên”.
“Rõ!”
Đương nhiên Hồ Mị Nhi biết rõ, pháo đài trên đảo kiên cố, đám chó điên vốn không tấn công vào được.
Nhưng lúc này con gái và… những người phụ nữ của anh Tuấn đang ở đó!
Anh Tuấn quyết định đích thân ra tay!
Điện thoại vang lên, là Kim Bưu!
Lôi Tuấn lập tức nghe máy.
“Anh Tuấn, tôi nghĩ anh đã biết, nhưng xin yên tâm, bọn chúng không vào được đâu”, Kim Bưu vô cùng tự tin nói.
“Bên ngoài thế nào?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Thưa anh Lôi, bên ngoài pháo đài, chúng ta tổn thất khoảng hai mươi người, tôi đã lệnh cho tất cả mọi người về vùng đất cao, bất kể người đến là ai, trừ phi bọn họ bỏ chạy, nếu không tuyệt đối không vào được”.
“Tốt, chăm sóc cho người nhà của tôi, tôi đến ngay”.
Lôi Tuấn tắt điện thoại, nói với Hồ Mị Nhi: “Đi thôi, chúng ta cùng đi chơi!”
…
Một chiếc thuyền máy chở tám người phi như bay trên mặt hồ trong màn đêm.
Lôi Tuấn đứng trên đầu thuyền, chắp tay sau lưng đón gió.
Còn cách hai trăm mét, đã bắt đầu có đạn bắn tới.
Vô số ánh lửa phá màn đêm rơi xuống như sao băng.
“Nổ súng!”
Hồ Mị Nhi hạ lệnh một tiếng, cặp song sinh và bốn mỹ nữ lập tức bắn súng.
Khẩu súng trong tay bọn họ đều là súng săn, sau khi bóp cò, hỏa lực trên đảo lập tức yếu hẳn.
“Tôi đi trước…”
Còn cách mấy chúc mét, Lôi Tuấn vụt người bay lên.
Chân anh chạm nhẹ trên mặt nước hai lần, lúc chạm đất, hai người chĩa thẳng súng vào anh đã đầu lìa khỏi cổ!
Trong tay Lôi Tuấn là một con dao ngắn dài nửa mét, đen xì, máu đỏ nổi rõ.
“Giết hắn cho tao!”
Trên đảo có một tiếng hô lớn, gầm rú như chó điên.
Lập tức, mười mấy người vù vù lao lên, dùng cả đao lẫn súng, toàn bộ tấn công về phía Lôi Tuấn.
“Muốn chết hả!”
Lôi Tuấn lạnh lùng quát một tiếng, bóng người nhanh như gió.
Chỉ thấy anh xuyên bụi cỏ và rừng cây cực nhanh, tay giơ đao chém, tay giơ đao chém…
Mỗi chỗ anh đến ắt có người chết, máu chảy tại chỗ, không ai sống sót.
Lôi Tuấn lúc này là thiên thần, là ác quỷ, là sát thủ tuyệt đối, khi vợ và con gái bị uy hiếp, anh tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, chỉ giết giết giết…
Tiếng kêu càng lúc càng bi thảm…
Từng tầng từng tầng bảo vệ trước mắt, chó điên Tây Á sớm đã chuẩn bị sẵn sàng ứng địch.
Đám người mai phục trong rừng cây thấp nhất là cao thủ bốn sao, lại thêm bọn chúng có đan dược hỗ trợ, lực bùng phát đúng là kinh người, nhưng đáng tiếc, bọn họ đã gặp phải điện chủ của Thiên Vương Thần Điện.
Lôi Tuấn hiện tại đã đột phá tám sao.
Nhìn khắp Hoa Hạ vốn không có đối thủ.
Hai cao thủ của bang chó điên vừa mới ra chiêu… cùng với từng tiếng kêu thảm, bọn chúng nhìn thấy rõ ràng cánh tay đứt lìa khỏi thân thể của mình, trái trước phải sai, sau đó là cổ họng...
Nhanh, thực sự là quá nhanh!
Bọn họ tận mắt nhìn thấy mình chết thế nào, nhưng lại hông nhìn rõ người giết bọn họ?
“Là… ai?”
Cổ họng của cao thủ ngã xuống nghẹn lại, không cam tâm, nhưng đã muộn.
Hồ Mị Nhi đưa theo cặp song sinh và bốn mỹ nữ theo sau anh như thái rau.
Mỗi người bọn họ đều là sát thủ trời sinh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!