"Lão Quỷ Lão Quỷ, Hầu Tử Hầu Tử, William William...”
Bố già, lão đại của tổ chức Chó điên Tây Á tuyệt vọng hét lớn vào tai nghe.
Nhưng không ai đáp lại.
"Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Bố già hoảng loạn đến nỗi không biết nên làm gì, ngẩng mặt lên trời hét lớn.
"Lão đại, không xong rồi!"
Một tên thám tử chạy tới và hét lên: "Có mấy người đến đây, toàn là tuyệt thế cao thủ, đối phó với người của chúng ta giống như cắt rau vậy, căn bản không chống đỡ được".
"Đánh rắm, không thể nào!"
Bố già hét lên: "Chỉ vài người mà có thể phá vỡ đại trận Thiên Cẩu của tôi sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, tin tức của tôi rất đáng tin cậy, phòng thủ của Thiên Hoa rất vô dụng, trong thành này căn bản không có cao thủ, cho dù là cấp Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện cũng chỉ ở cấp sáu sao, sao có thể mạnh như vậy?"
“Lão đại, thực sự không thể chống đỡ được nữa, chúng ta rút lui thôi!”, tên trinh sát kêu lên.
"Mau đi điều tra, điều tra không ra kẻ đó là ai thì đừng về nữa”.
"Lão đại, tôi chỉ nhìn thấy một người phụ nữ dẫn theo vài người. Người dẫn đầu không thể nhìn rõ được. Những người nhìn thấy hắn ta...đều đã chết rồi!", tên trinh sát liên tục lùi lại, căn bản không dám trở về.
"Cái gì…"
Bố già điên cuồng hét lên: "Trang Lăng Thiên chết tiệt, vậy mà lại dám lừa tôi? Chẳng lẽ chó điên Tây Á của tôi cứ như vậy mà bị hủy hoại ở đây sao?"
Mặc cho bố già kêu gào như thế nào thì cũng đã hết cách xoay chuyển.
Bởi vì ông ta nhận thấy, người của ông ta chỉ còn lại vài chục người, tất cả đều đang tuyệt vọng rút lui...
Bố già chưa từng bước vào Hoa Hạ, đương nhiên ông ta không biết cấp Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện đã đột phá lên cấp bảy sao từ lâu rồi, còn công lực của điện chủ thì càng không thể tưởng tượng nổi.
Thế giới ngầm trên toàn thế giới đều biết đến Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện.
Nhưng người thực sự gặp được Lôi Tuấn lại ít vô cùng.
Có điều lúc này, bố già đột nhiên bừng tỉnh nhận ra...
Theo tin tức của Trang Lăng Thiên, điện chủ của Thiên Minh Điện thì trên hòn đảo này có người nhà của nhân vật quan trọng trong Thiên Vương Thần Điện.
Chỉ cần chiếm được tòa pháo đài này thì cũng đồng nghĩa với việc có thể khống chế Thiên Vương Thần Điện.
Nhưng Trang Lăng Thiên còn nói rằng ở đây tuyệt đối không có cao thủ sáu sao trở lên.
Nhưng người đang đuổi giết đến đây chắc chắn không thấp hơn cấp bảy sao.
Nếu không phải vậy thì đám thuộc hạ đã sử dụng đan dược, lại còn là thuộc hạ do chính tay ông ta bồi dưỡng nhiều năm, đám thuộc hạ lúc chiến đấu giống như chó điên này sao lại có thể bị đánh bại thê thảm như vậy?
Quan trọng hơn là lúc này còn chưa biết được kẻ địch là ai.
"Trang Lăng Thiên, ông đây phải giết chết mày...”
Bố già tức giận, liên tục nổ súng bắn vào bụi cây trước mặt.
Nhưng chỉ thấy lửa không thấy người.
Lúc này, ông ta chỉ còn lại một vài thuộc hạ, tất cả đều đã rút lui trốn dưới bức tường thành.
Cái gọi là đan dược có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ trong một thời gian ngắn, càng đánh càng mạnh, càng mạnh càng điên cuồng, cho nên đám người quanh năm chỉ sống dựa vào loại đan dược này mới bị gọi Chó điên Tây Á.
Nhưng loại đan dược này cũng có tai hại của nó.
Chính là một khi bị đánh bại, một khi bị dọa mất mật thì sẽ không còn dũng khí để chiến đấu tiếp nữa.
Vì vậy, bây giờ Chó điên Tây Á đã trở thành chó hoang bị giết thịt.
"Kẻ nào? Ra đây, có gan thì ra đây cho ông?"
Bố già đã loạn cả lên, điên cuồng la hét, giống như đã thực sự biến thành chó điên.
Chỉ tiếc là tổ chức Chó điên Tây Á khét tiếng làm chuyện xấu ác nhiều năm ở Tây Vực đã bị mắc kẹt trên hòn đảo này, trước mắt về cơ bản đã mất đi những đặc tính của chó điên, chỉ có một số người chưa bị dọa sợ cũng đang bị rượt đuổi chém giết.
Một cơn gió mạnh tạt qua.
Dưới ánh đèn rọi sáng cả tòa pháo đài, một mỹ nhân xinh đẹp kinh diễm xuất hiện trong màn lá rơi.
Bố già giơ súng lên bắn...
Ông ta nhanh, nhưng Hồ Mị Nhi lại càng nhanh hơn.
Viên đạn bắn vào trong bóng tối, nhưng cô gái trước mặt tựa như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện.
Sau khi bố già bắn hết tất cả đạn, Hồ Mị Nhi lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ông ta.
Theo sau đó là một cặp song sinh với khuôn mặt lạnh như tro tàn.
Tiếp đó bốn cô gái có ngoại hình gần như giống nhau xuất hiện.
Trên tay ai cũng cầm một con dao, mũi dao hướng xuống đất, đều đang rỉ máu...
“Ông chính là kẻ đứng đầu đám Chó điên đó à?”, Hồ Mị Nhi cười nhạt.
Cô ta cắn con dao găm trên miệng, tháo đôi găng tay trắng đã nhuộm đỏ ra, sau đó lấy một chiếc khăn tay sạch, cẩn thận lau từng ngón tay mảnh mai của mình.
"Hahahaha...hahahaha ...”
Bố già cười lớn, ném khẩu súng qua một bên đổi thành dao, làm một tư thế đấu tay đôi.
"Không cần giả vờ giả vịt nữa, thực tế ông đã là người chết rồi!"
Hồ Mị Nhi cười tươi, nói.
“Ông đây là võ giả cấp bảy sao, chỉ dựa vào mấy đứa bọn mày mà muốn giết tao?”, bố già nói lại.
"Bảy sao?"
"Đáng sợ quá!"
"Chúng ta?"
"Giết ông ta!"
Cặp song sinh hợp lại đã có sức chiến đấu mạnh hơn cấp bảy sao, bọn họ đối thoại một cách mỉa mai.
"Chết hết cho tao!"
Bố già gào rú xông lên.
Hồ Mị Nhi lập tức nghiêng người, nếu như cô ta đã lau tay, vậy thì có nghĩa là không định động thủ nữa.
Nhưng chỉ mỗi cặp song sinh ra tay, bố già cũng không thể chống đỡ được.
Bởi vì cấp bảy sao của ông ta là do gian lận mà thành.
Bây giờ đan dược đã mất tác dụng, sức chiến đấu của ông ta cao nhất cũng chỉ ở mức năm sao.
Cách đánh của cặp song sinh giống như bóng ma, chỉ cần vài chiêu đã khiến người bố già đầy vết thương ...
Bốn cô gái tức giận cũng đồng thời tham gia.
Sáu cao thủ hàng đầu, chiến đấu với một con chó điên đã mất hết khí lực, căn bản sẽ không có kết cục thứ hai.
Sau một trận sương máu.
Cặp song sinh và bốn cô gái xinh đẹp lại một lần nữa giải quyết sạch sẽ.
"Bảy sao?"
"Chỉ vậy thôi sao!"
"Chó điên?"
"Chó chết!"
Cặp song sinh lại kết thúc cuộc đối thoại, lướt qua bố già đang quỳ trên mặt đất, đi về phía tường thành.
Lúc này, hai chân của bố già đã biến mất, một cánh tay cũng không cánh mà bay, cả người đã biến thành màu đỏ, chỉ còn lại cánh tay trái đang không ngừng rỉ máu.
Bố già cúi đầu, ngay cả sức lực cầm dao cũng không có.
Ông ta trợn tròn hai mắt, nhìn bốn cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt, rồi quay đầu lại một cách khó nhọc, nhìn Hồ Mị Nhi đang đứng bên cạnh.
“Các người…rốt cuộc là ai?”, bố già hấp hối hỏi.
"Tôi là Bắc Thiên Vương Hồ Mị Nhi của Thiên Vương Thần Điện, bố già, chết trong tay tôi, cũng không oan uổng”.
Hồ Mị Nhi rất ung dung, nhún vai nói.
"Hahahaha...”
Cổ họng bố già phát ra một tiếng cười kỳ lạ, ông ta lẩm bẩm: "Xem ra những lời đồn đó đều là sự thật, chỉ một mình Bắc Thiên Vương đã có thể tiêu diệt tổ chức Chó điên đơn giản như vậy. Tên Trang Lăng Thiên chết tiệt đó, đúng là tự tìm đường chết”.
"Bố già, ông sai rồi!"
Hồ Mị Nhi tiến lên một bước, cười nói: "Đáng lẽ ông có thể không chết, nhưng Thiên Minh Điện đã hại ông, ông có biết người sống trong pháo đài này là ai không? Là phu nhân và con gái của điện chủ Thiên Vương Thần Điện đấy, ông dám đánh đến tận đây thì cho dù ông có chín cái mạng cũng là một đi không trở lại".
"Ai? Điện chủ, điện chủ của Thiên Vương Thần Điện?", bố già bỗng nhiên trợn mắt.
"Băng đảng chó điên của ông quả thật có bản lĩnh. Nếu không nhờ điện chủ ra tay thì e là tôi cũng không thể dễ dàng đến được đây. Bố già, trước khi chết ông ngẩng đầu nhìn một chút đi, chết cũng không còn gì hối tiếc”.
Hồ Mị Nhi nói xong liền tránh sang một bên, giơ ngón trỏ chỉ chỗ cao nhất của pháo đài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!