Lôi Tuấn xuất hiện, hiện trường cực kỳ yên tĩnh.
Nhà họ An vừa mới trải qua một trận chiến, trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi.
"Cháu trai à!"
An Văn Kiệt lập tức tiến lên nắm lấy tay Lôi Tuấn nói: "Lần này may nhờ có cháu, lũ khốn nạn kia, bọn chúng nằm mơ cũng muốn cướp đoạt thành quả của bác, có điều bác thà chết chứ không chịu thỏa hiệp".
"Bác An, bác nói quá rồi ạ".
Lôi Tuấn cười nói: "Cháu sinh ra là người Hoa Hạ, chống giặc ngoại xâm là trách nhiệm của cháu. Hơn nữa, vốn dĩ chúng ta là người một nhà, nên có cháu ở đây, bác cứ yên tâm đi ạ".
"Phải phải phải, người một nhà".
Trái tim treo lơ lửng của An Văn Kiệt cuối cùng cũng buông xuống.
Lôi Tuấn nhìn xung quanh một lượt...
Anh phát hiện ngoài tổng chỉ huy Diệp Nam Thiên ra, còn có một số quan chức cấp cao của sở tác chiến, ngay cả cảnh sát trưởng của thành Thiên Hoa – Đường Cao Thăng cũng có mặt, tất cả mọi người đều nhìn anh một cách kỳ lạ, bao gồm cả An Thanh.
“Lôi Tuấn, rốt cuộc thân phận của anh là gì?”, An Thanh cười kỳ quái hỏi.
“Bất kể anh có thân phận gì thì cũng không có hại đến nhà họ An hay Hoa Hạ đâu”, Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.
“Tại sao anh có nhiều thuộc hạ lợi hại như vậy?”, An Thanh lại hỏi.
"Anh đã nói rồi, đó là chiến hữu của anh".
"Lôi Tuấn, em rất biết ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng em thực sự rất tò mò, ngay cả tổ chức Chó điên khét tiếng ở Tây Á anh cũng có thể dễ dàng tiêu diệt. Đây chắc chắn không phải chuyện mà lính giải ngũ có thể làm được!"
An Thanh thường xuyên đi du lịch ở nhiều nước khác nhau ở Tây Á, tất nhiên là biết danh hiệu Chó điên ở Tây Á.
Một cao thủ cấp ba sao như cô ta, căn bản không dám lộ diện trong tình huống tối qua.
Nhưng Lôi Tuấn chỉ dẫn đến vài thuộc hạ đã có thể quét sạch tất cả các đối thủ. Theo lời của Diệp Nam Thiên, Lôi Tuấn lại tiếp tục đưa người đến đảo Hồ Tâm, sau đó tiêu diệt hết sạch lũ Chó điên Tây Á!
An Thanh nhìn Lôi Tuấn với ánh mắt cực kỳ tò mò, nhưng đối phương lại không muốn nói.
“Thứ lỗi anh không thể nói, nhưng anh là người tốt”, Lôi Tuấn cười nói.
"Anh Lôi".
Đường Cao Thăng, người vừa nhậm chức cảnh sát trưởng của thành Thiên Hoa không lâu, giọng điệu quái dị nói: "Đêm nay đã xảy ra chuyện ồn ào lớn như vậy. Anh là phó chủ tịch tập đoàn Kim Hoa, có lẽ là gánh vác không nổi đâu. Mặc dù anh đã làm chuyện tốt, nhưng anh nhất định phải giải thích rõ ràng thân phận của anh cho tôi".
Lời này vừa dứt, Diệp Nam Thiên ngồi bên cạnh ông ta liền vỗ trán.
Cả thành Thiên Hoa này, trong số quan chức cấp cao chỉ có Diệp Nam Thiên biết thân phận thực sự của Lôi Tuấn.
Khi em trai Diệp Chấn rời đi, ông ta đã đặc biệt dặn dò Diệp Nam Thiên rằng Thiên Vương Thần Điện mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, cho nên bất luận thế nào cũng đừng chọc giận Lôi Tuấn, nếu có thể kết bạn thì càng tốt.
Nhưng bây giờ, cảnh sát trưởng của thành Thiên Hoa – Đường Cao Thăng vừa gặp đã không chút khách khí.
"Tôi giải thích cho ông?"
Lôi Tuấn ngồi xuống phía đối diện Đường Cao Thăng, thuận tay châm một điếu thuốc.
"Đúng vậy, tôi cần phải biết giữa anh và băng đảng Chó điên rốt cuộc có quan hệ gì? Còn có những người truy sát nhà họ An có phải cũng có quan hệ với anh không? Cho nên anh nhất định phải nó rõ ràng cho tôi".
Quan mới nhậm chức, nên muốn làm vài việc thể hiện tài cán.
Đối với Đường Cao Thăng mà nói, ông ta không thể chịu được dáng vẻ cao cao tại thượng của Lôi Tuấn.
"Con mẹ nó, tôi giải thích ông nội ông”.
Anh mắt Lôi Tuấn sắc bén, thản nhiên nói: "Ông là cái thá gì, dám ở chỗ này chất vấn tôi? Tôi còn chưa bắt ông giải thích đấy, ông đường đường là cảnh sát trưởng của thành phố, nhưng lại để mặc đám sát thủ kia làm gì thì làm, tôi đánh bọn chúng giúp ông, vậy mà ông còn dám chất vấn tôi?"
“Ây da, anh Lôi, bớt giận bớt giận!”, Diệp Nam Thiên lập tức khuyên nhủ.
"Câm miệng cho tôi".
Lôi Tuấn quay sang Diệp Nam Thiên, nói: "Còn cả ông nữa, tốt xấu gì ông cũng là người đứng đầu tổ chức quân đội ở đây, nhưng một đám Chó điên cũng có thể dễ dàng vào thành. Thuộc hạ của ông đều làm cái quái gì thế?"
"Vâng vâng vâng, đó là sơ suất của tôi. Tôi sửa, tôi sẽ sửa hết”.
Diệp Nam Thiên đổ mồ hôi nhễ nhại nên đứng dậy đi qua một bên, thực sự là không dám nhìn thẳng Lôi Tuấn.
"Hỗn xược!"
Đường Cao Thăng tức giận nói: "Anh chỉ là một phó chủ tịch tập đoàn nhỏ bé, có tư cách gì mà nói chuyện như thế? Tôi nói cho anh biết, tôi là người do phủ tổng thống Hạ Đô phái đến đấy. Bất kể anh có thân phận gì cũng nằm trong phạm vi quản lý của tôi, anh nhất định phải nghe tôi".
“Đúng vậy, anh phải lập tức xin lỗi ngay”, một vị quan chức mới nói.
“Ngoài ra, giải thích rõ ràng tình hình của anh nữa”, một quan chức khác tiếp lời.
Lôi Tuấn liếc nhìn đám người xa lạ trước mặt, sau đó quay đầu nói với Diệp Nam Thiên: "Trưởng quan Diệp, xem ra phủ tổng thống đổi nhiều người quá nhỉ? Vì cái gì, không phải là vì tôi đấy chứ?"
Diệp Nam Thiên lập tức chạy đến.
"Anh Lôi, anh nghe tôi nói, không phải là vì anh, huống hồ phủ tổng thống cũng không biết anh là ai! Nguyên nhân chính vẫn là vì nhà họ An, phủ tổng thống coi trọng nhà họ An nên tạm thời thay đổi một số người".
Diệp Nam Thiên thận trọng giải thích.
“Trưởng quan Diệp, tại sao ông lại sợ anh ta như vậy?”, Đường Cao Thăng kinh ngạc hỏi.
"Ây da, ông Đường à!"
Diệp Nam Thiên cong miệng nói: "Ông hồ đồ thật đấy, đến mức này mà còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao? Tôi khuyên ông nhanh chóng xin lỗi anh Lôi đi, nếu không sẽ hối hận không kịp đấy!"
"Xin lỗi anh ta? Khốn kiếp!"
Đường Cao Thăng đột nhiên đứng dậy, hét lên: "Diệp Nam Thiên, ông đường đường là quan chức cao của sở tác chiến, vậy mà lại sợ một thương nhân? Còn hợp tác muốn truy cứu trách nhiệm tôi? Chuyện này tôi nhất định sẽ báo cáo lên phủ tổng thống, ông đợi bị trách phạt đi!"
“Chết tiệt, không biết tốt xấu, ngoan cố”, Diệp Nam Thiên tức giận nói.
"Câm miệng hết cho tôi".
Sắc mặt Lôi Tuấn thay đổi, lạnh lùng nhìn Đường Cao Thăng, nói: "Được rồi, nếu như ông lợi hại như vậy, vậy thì ông cứ tiếp tục chống đối tôi đi, muốn điều tra tôi thì cứ điều tra, nhưng mong ông đừng hối hận, sau này chuyện bảo vệ Thiên Hoa, con mẹ nó ông đây sẽ không thèm quan tâm nữa".
Lôi Tuấn nói xong liền đứng dậy rời đi.
"Cháu trai à!"
"Lôi Tuấn!"
Hai bố con nhà họ An gần như cùng lúc hét lên.
“Cháu trai à, cháu bớt giận, thời gian này gia đình bác cần cháu lắm đấy”, An Văn Kiệt nói.
"Đúng đó, anh Tuấn. Có thể là một tuần nữa em phải đến Tây Á một chuyến, em thực sự hy vọng anh có thể giúp em. Nhiệm vụ này rất quan trọng, thật sự không thể xảy ra chuyện".
An Thanh dứt khoát chạy theo, kéo Lôi Tuấn lại.
"Ông An, cô An, hai người không cần phải lo”.
Đường Cao Thăng mỉm cười đảo mắt liếc nhìn Lôi Tuấn, ngạo mạn nói: "Yên tâm, đội bảo vệ mà phủ tổng thống sắp xếp cho tôi đều là cao thủ hàng đầu. Lần này, chuyện cô An đi Tây Á hoàn toàn có thể giao cho tôi, nơi đó chẳng qua chỉ là một đám dã quỷ mà thôi, căn bản không phải là đối thủ của quân đội".
"Nói hay lắm!"
Lôi Tuấn vỗ tay, nói với An Thanh: "Mối tình đầu của anh, em nhìn đi, không phải anh không muốn giúp em, mà là phủ tổng thống xem thường anh, xem ra nơi này không còn chuyện gì của anh nữa rồi, cáo từ".
Lôi Tuấn xoay người rời đi, không muốn ở lại thêm nữa.
Vừa nghĩ đến những lão già trong phủ tổng thống Hoa Hạ kia, anh liền đau đầu.
Những người đó tự cao tự đại, tự cho rằng quân đội Hoa Hạ là vô địch.
Bọn họ không biết rằng thế giới đã có rất nhiều thay đổi, nhiều cao thủ khác nhau đã xuất hiện từ khắp nơi trên thế giới, cái gọi là quân đội chẳng qua chỉ là trang bị quân lương mà thôi, nếu như thực sự ra chiến trường thì căn bản không cùng đẳng cấp với lính đánh thuê.
Lôi Tuấn đi rồi, còn Diệp Nam Thiên thì ngây người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!