“Sao thế ông xã?”
Hứa Phương Hoa phát hiện ra vấn đề, đi đến hỏi.
“À, có chút chuyện nhỏ!”
Lôi Tuấn sợ Hứa Phương Hoa lo lắng, và không nói sự việc cho cô.
Vào lúc này Hứa Nhã Y phải ở ký túc xá, nhưng vị trí anh nhận được lại là một quán karaoke? Xem ra có lẽ Hứa Nhã Y đã gặp rắc rối, hơn nữa cô ta đã bị khống chế.
“Anh ra ngoài một lát, em và con ngủ sớm đi”, Lôi Tuấn thăm dò nói.
“Có nguy hiểm không?”
Bây giờ Hứa Phương Hoa trở nên rất nhạy cảm về mặt tinh thần.
“Yên tâm đi, bảo đảm khi em mở mắt, anh đã ở bên cạnh”, Lôi Tuấn vỗ về nói.
“Vậy anh cẩn thận chút”, Hứa Phương Hoa gật đầu nói.
Lôi Tuấn hôn Hứa Phương Hoa một cái, đi ra khỏi cửa.
Lúc anh đóng cửa, cửa nhà đối diện được mở ra.
“Anh Tuấn, có cần không?”
Xuân Hân vô cùng hiểu chuyện lập tức xuất hiện nói.
“Bảo Thu Thực và Đông Duyệt đi cùng tôi một chuyến”, Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.
“Được!”
Xuân Hân lập tức quay người gọi Thu Thực và Đông Duyệt.
Hai mỹ nữ đi theo Lôi Tuấn xuống lầu, lên chiếc xe việt dã Mercedes-Benz G-Class.
Lôi Tuấn ngồi trong xe, suy nghĩ về cuộc điện thoại vừa nãy…
Đối phương là một cô gái trẻ, nói Hứa Nhã Y nợ cô ta tiền, mở miệng đòi một trăm ngàn?
Tuy Hứa Nhã Y đang độ tuổi thanh xuân, nhưng cũng là một cô gái hiểu chuyện nghe lời, chắc sẽ không xảy ra chuyện vay tiền người khác, chuyện này nhất định là một sự cố nhỏ, sẽ không có nguy hiểm lớn gì.
Kỹ năng lái xe của Thu Thực rất tốt.
Chưa đến hai mươi phút, bọn họ đã đến địa điểm hẹn.
Đây là một quán karaoke giá cả rất cao, dựa theo chi phí sinh hoạt của Hứa Nhã Y, có lẽ không chi trả nổi.
Lôi Tuấn gọi vào điện thoại của Hứa Nhã Y, người nghe máy vẫn là cô gái đó.
“Tôi đến rồi!”
Ba chữ ngắn gọn, trực tiếp tắt máy.
Lúc sau.
Ba thanh niên nhanh nhẹn trang điểm lòe loẹt, tóc năm sáu sắc màu ngậm điếu thuốc đi ra.
“Anh chính là anh rể của Hứa Nhã Y?”, một người tóc xanh hỏi.
“Người ở đâu? đưa tôi đi”, Lôi Tuấn bình tĩnh nói.
“Vãi, rất ngông cuồng? Này, hai cô em này không tồi đấy!”
Tên tóc xanh nói, lại muốn động tay với Thu Thực và Đông Duyệt ở phía không xa.
“Đưa tôi đi!”
Lôi Tuấn tóm lấy cánh tay đối phương, giọng nói sắc bén.
“Vãi!”
Tên tóc xanh vùng vẫy hết sức, cười điên cuồng nói: “Giả bộ cái gì, chốc nữa anh sẽ phải khóc đấy”.
Dưới sự dẫn đường của ba tên nhóc.
Lôi Tuấn đưa Thu Thực và Đông Duyệt đi vào một phòng bao xa hoa.
Vừa vào cửa, Lôi Tuấn đã nhìn thấy Hứa Nhã Y.
Lúc này Hứa Nhã Y đang quỳ ở một góc, khuôn mặt cô rất bẩn, đầu tóc rối tung, quần áo cũng bị xé rách, đang khóc thút thít không ngừng.
Ngoài ra, trong phòng toàn bộ đều là thanh niên, đủ cả nam lẫn nữ.
Trong đó có mấy người nhìn như sinh viên, như mấy tên tóc xanh, rõ ràng là đám côn đồ.
Một cô gái ngồi ở giữa, mặc váy ngắn, trang điểm đậm, hiển nhiên là người có tiền.
“Đường Na Na, người tới rồi”.
Tên tóc xanh nói một tiếng, rồi ngồi bên cạnh một nữ sinh.
“Anh rể…”
Hứa Nhã Y vừa thấy anh rể đến, điên cuồng muốn xông qua.
Nhưng một cô gái bên cạnh cô ta đã tóm chặt tóc của Hứa Nhã Y.
Hứa Nhã Y bị đau phát ra tiếng kêu thảm, khóc càng lớn.
“Đón người”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
Thu Thực sải bước tiến lên, một tát đánh bay cô gái đó.
Liền sau đó, Thu Thực dìu Hứa Nhã Y đã ngồi trên sofa.
Cô gái bị đánh bay đập mạnh vào tường trượt xuống đã bất tỉnh.
“Vãi!”
Tên tóc xanh kêu lên kinh hãi một tiếng.
Tất cả nam sinh có mặt đều lần lượt đứng lên, trong tay một số nam sinh trong đó còn cầm một con dao găm!
Đường Na Na cầm đầu lập tức không bình tĩnh nữa.
“Quá hống hách rồi, dám đánh người của tôi, dạy cho anh ta bài học”.
Đường Na Na hạ lệnh một tiếng, tất cả tên nhóc đều cười quái dị xông lên.
Còn Đường Na Na bắt đầu gọi điện thoại…
Lôi Tuấn còn không thèm nhìn bọn họ một cái.
Bóng người anh vụt đi đã ngồi bên cạnh Hứa Nhã Y.
Thu Thực dìu Hứa Nhã Y đã đứng sang một bên.
Cùng lúc đó, liền thấy Đông Duyệt hô nhẹ một tiếng, bóng người nhanh chóng xuyên lướt trong phòng.
Một trận gió gào thét…
Tiếp theo đó là các loại tiếng kêu thảm.
Tiếng kêu thảm càng lúc càng to, mấy tên nhóc đứng lên vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ lảo đảo nghiêng ngả bị đánh ngã xuống đất, mỗi một người đều chịu một cú đấm, hơn nữa còn thêm một vết thương không chí mạng nhưng vô cùng đau đớn khó chịu.
Đông Duyệt ra tay xong nhẹ nhàng đi đến một bên khác của Lôi Tuấn.
Thu Thực và Đông Duyệt nheo đôi mắt.
Hai người bọn họ không nói một lời, dường như tất cả vừa nãy không liên quan đến bọn họ vậy.
Tiếp sau đó, là tiếng kêu kinh hãi của các cô gái…
Hình như Đường Na Na cũng bị dọa sợ, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô ta lại gọi điện thoại, lớn tiếng nói: “Mau mau mau, nếu không, các người sẽ không được đẹp mặt đâu”.
“Chuyện là thế nào?”
Lôi Tuấn không quan tâm, nhẹ giọng hỏi Hứa Nhã Y.
“Anh rể…”
Hứa Nhã Y ấm ức khóc lớn, dựa lên người Lôi Tuấn, toàn thân run run.
“Không sao nữa rồi, anh rể đến rồi, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?”, Lôi Tuấn dỗ dành nói.
“Biết đánh nhau phải không, tàn nhẫn phải không?”
Đường Na Na đứng trên sofa, lớn tiếng hô: “Tất cả yên lặng cho tôi!”
Giọng của cô ta vô cùng nhức tai.
Các cô gái lập tức che miệng, những nam sinh kêu la đó cũng chỉ đành cố nhịn cơn đau.
Có thể nhìn ra, Đường Na Na là người cầm đầu của bọn họ, các thanh niên cũng đều rất sợ cô ta.
“Ông chú à, tôi không cần biết anh là ai, tóm lại anh gặp rắc rối rồi, chuyện trước đó, đền tôi một trăm ngàn cũng bỏ qua, bây giờ anh đánh người của tôi, còn uy hiếp tôi, anh xong đời rồi”.
Đường Na Na vô cùng ngạo mạn, khuôn mặt đó vốn không phù hợp với độ tuổi thực tế của cô ta.
Lôi Tuấn không quan tâm đến Đường Na Na.
Anh lại hỏi Hứa Nhã Y: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Hứa Nhã Y đã có anh rể, bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ta lau khuôn mặt đầy nước mắt, nhẹ giọng nói: “Đường Na Na là bạn học mới chuyển đến, rất nhiều người trong số họ là bạn học của em, chúng em đã nói cùng đến quán hát, nhưng bọn họ ức hiếp em, đồng hồ của Đường Na Na là tự cô ta đập hỏng, nhưng cô ta đòi em một trăm ngàn, hu hu hu…”
Hứa Nhã Y kể hết sự việc, rồi không kiềm chế được bật khóc.
Lôi Tuấn liền hiểu ra.
Đường Na Na là học sinh mới chuyển đến, hình như rất giàu.
Một đám học sinh nữ, và một đám thanh niên đưa Hứa Nhã Y đến hát.
Hứa Nhã Y ngây thơ lại là đối tượng bị người ta ức hiếp, không những bị các bạn học trêu chọc, hình như còn bị đánh, còn gài bẫy, muốn cô ta bồi thường một trăm ngàn.
Lôi Tuấn đáng thương, anh thực sự không biết xử lý những việc như này.
Đối phó một đám thanh niên còn khó hơn nhiều so với đối phó một đám kẻ ác.
“Đồng hồ của cô một trăm ngàn?”, Lôi Tuấn hỏi Đường Na Na.
Bốp!
Đường Na Na ngạo mạn ném bốp chiếc đồng hồ lên bàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!