Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

"Các anh em, đánh hăng vào!"

Âu Dương Sát ra lệnh một tiếng, vô số xe chiến đấu tiến lên.

Chỉ trong vòng một đêm, nhiều cứ điểm của Thiên Minh Điện đã bị đánh tan.

Trong thị trấn bỏ hoang trước mặt cũng có hàng chục ngàn quân địch.

Âu Dương Sát không ngừng nghỉ, trực tiếp tấn công thẳng vào.

"Giết..."

Tiếng gầm thét và tiếng súng đan xen.

Cao thủ của Thiên Vương Thần Điện như một đám quỷ đói tới từ địa ngục, điên cuồng xông vào trong.

"Không ổn rồi, chạy mau!"

"Chuyện gì thế hả?"

"Người của Thiên Vương Thần Điện tới..."

"Đừng hoảng, chống chọi cho tôi".

Một chỉ huy của Thiên Minh Điện giơ súng hô to.

"Chống chọi? Chống cái mả cha nhà mày!"

"Muốn lên thì mày lên đi, tao không đi để chết oan đâu".

"Chạy mau..."

Nhưng hơn một nửa trong số chục ngàn người ấy đã nhận được tin cứ điểm gần đó bị đánh chiếm.

Nghe thấy cái tên Thiên Vương Thần Điện là bọn họ đã sợ vỡ mật rồi, ai còn dám phản kích nữa?

Tất cả đều ra sức chạy trốn.

Những người này đa phần là binh lính rải rác và bọn cướp tập hợp lại, gia nhập vào Thiên Minh Điện chỉ là vì trả tiền cao thôi.

Những người này bắt nạt nạn dân thì giỏi lắm, nhưng nếu đánh với cao thủ thực sự thì chẳng chịu nổi một đòn.

"Quay lại! Đứa nào dám chạy, tao sẽ bắn đứa đó!"

Tên chỉ huy vừa lên chức không lâu vẫn chưa chịu từ bỏ, hét lên thật to.

Một tiếng súng vang lên.

Hắn lập tức bị bắn nát sọ.

"Các anh em, theo tôi xông vào trong!"

Âu Dương Sát cầm một thanh loan đao màu đen, như lưỡi hái của tử thần, đi đến đâu là máu văng ra đến đó.

Trên cơ bản thì Thiên Vương Thần Điện cũng giống với Thiên Minh Điện, đều là một tổ chức lính đánh thuê.

Thiên Vương Thần Điện có thể chấp hành nhiệm vụ ở bất cứ một ngóc ngách nào trên thế giới, chỉ cần người thuê có thể trả được tiền thì nhiệm vụ có nguy hiểm đến mấy, bọn họ cũng không lùi bước, kể cả là đi chi viện hay giết chóc.

Nhưng điều khác biệt là Thiên Vương Thần Điện chưa từng đụng chạm tới những người dân bình thường.

Thiên Minh Điện thì khác.

Tiêu Lăng Thiên làm bù nhìn, vốn chính là một kẻ điên.

Vì thỏa mãn lòng tham của nhà họ Tiêu, hắn ta hoàn toàn nghe theo cô Hồ, không có chuyện ác nào mà không làm, không coi nạn dân là người. Có thể nói, Thiên Minh Điện là một tổ chức mắc tội ác tày trời.

Âu Dương Sát hận người của loại tổ chức ấy đến thấu xương.

Vậy nên, khi tấn công cứ điểm của đối phương, anh ta không hề nương tay.

Âu Dương Sát giết một mạch hàng trăm người, cả người đẫm máu.

Đội ngũ tinh anh mà anh ta dẫn theo cực kỳ hùng dũng, từ chiến thuật phối hợp cho đến năng lực cá nhân đều áp chế kịch liệt. Đến lúc này thì cũng coi như đã chiếm đóng cứ điểm thành công rồi.

"Đội một dọn dẹp chiến trường, vật tư chia cho nạn dân".

"Đội hai tiếp tục đuổi giết, chỉ cần là người của Thiên Minh Điện thì không cần nói nhiều, xử lý hết đi".

Âu Dương Sát dính máu khắp người, lạnh lùng hô to.

"Tuân lệnh!"

Năm ngàn tinh anh chia thành hai đội, lập tức chấp hành.

"Mọi người đẩy nhanh tốc độ, kết thúc xong sẽ nghỉ ngơi tại chỗ hai tiếng, sau đó tới cứ điểm tiếp theo".

Âu Dương Sát châm một điếu thuốc, hô lên một lần nữa.

...

Cùng lúc đó, đội của Lôi Tuấn đã tiến vào trung tâm trấn Đại Quan.

Trước mặt là một bệnh viện ba tầng có tường vây bốn xung quanh, cùng với ba nhà máy của vùng này, đều là do người Hoa thành lập.

Nhìn qua cửa bệnh viện là có thể thấy được công nhân đang tụ tập đầy trong đó.

Xem ra, trong tình trạng hỗn loạn như thế này, những công nhân người Hoa may mắn sống sót đều tập trung ở đây, bởi vì ở bệnh viện này có người bảo vệ.

Một đội ngũ khoảng một trăm người phụ trách vấn đề an toàn của nơi này.

Giờ phút này, rất nhiều người cầm súng đang đứng trên tường.

Nơi trước mặt là cánh cổng duy nhất để vào bệnh viện, có mười mấy binh lính đứng gác ở đó.

An Thanh xuống xe, lấy giấy tờ của mình ra, đồng thời trình bày lai lịch của mình.

Người đứng gác lập tức báo với cấp trên.

Một lát sau, bọn họ dẫn cả đội vào.

Trong quảng trường của bệnh viện toàn người là người.

Mới đầu, bọn họ hoan hô rầm rộ, sau đó dần dần hụt hẫng.

Những người này đã trốn trong bệnh viện này rất lâu rồi. Chủ nhà máy chạy trước, bọn họ chẳng có nơi nào để đi, chỉ có thể trốn ở chỗ này.

Trong bệnh viện cũng chẳng còn nhiều bác sĩ nữa.

Mặc dù có nhân viên an ninh, nhưng quá lâu không được tiếp tế, rất nhiều người sắp chết đói rồi.

Nhìn thấy đội xe đi vào, mọi người còn tưởng là quân chi viện.

Khi phát hiện ra tất cả chỉ có mấy chục người, bọn họ lập tức thất vọng.

Trong cái nhìn của mọi, chỉ có mấy chục người, đừng nói là trốn về Hoa Hạ, có thể còn không ra nổi cái khu tị nạn này ấy chứ. Chắc cũng chỉ tới đây lánh nạn như bọn họ thôi.

...

Hai người đàn ông cao lớn bước ra khỏi bệnh viện.

Hai người ấy được võ trang đầy đủ, oai phong hùng dũng, chắc là người đứng đầu đội bảo vệ.

"Cô An, rốt cuộc cô cũng tới rồi".

Người đàn ông trước mặt rảo bước thật nhanh, nói với vẻ mừng rỡ.

"Trưởng quan Sa, vất vả cho anh rồi", An Thanh nói một cách lễ phép.

"Cô An, quân chi viện ở đâu hả?", vừa nói, người đàn ông vừa quan sát người của Lôi Tuấn.

"Chính là... bọn họ", An Thanh vô thức nói.

"Cái gì? Chỉ có vài người thế thôi sao?"

Người đàn ông không bình tĩnh được nữa, hô lên mà không hề khách khí: "Những người này còn không đủ để Thiên Minh Điện nhét kẽ răng ấy chứ! Mẹ kiếp, đen thế không biết, không có quân chi viện, lại còn thêm một đám tới chia cơm".

"Trưởng quan Sa, không phải như anh nghĩ đâu, bọn họ..."

"Được rồi cô An, tiến sĩ Hòa đang gấp lắm, cô lên mau đi".

Người đàn ông ngắt lời An Thanh, xoay người đẩy cô ta vào.

An Thanh quay đầu nhìn Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn gật đầu, nói: "Mau đi đi, kết quả của các em mới là quan trọng nhất".

"Các anh cẩn thận đấy".

Thực sự An Thanh rất vội, nói một câu rồi dẫn đội của mình đi.

"Anh có bao nhiêu người?"

Lôi Tuấn bước lên trước, hỏi thủ lĩnh

"Mẹ kiếp, mày là thằng nào hả?", người đàn ông không hề khách khí.

"Đừng quan tâm tôi là ai, anh chỉ cần biết tôi tới để cứu anh là được".

"Cứu tao? Dựa vào chúng mày ấy hả?"

Người đàn ông cao ngạo ngẩng đầu lên, khinh thường nói: "Tao là Sa Mãnh, chiến tướng năm sao của Tây Vực Hoa Hạ, người bên cạnh tao là phó tướng Độc Xà. Hiện giờ trong toàn bộ khu vực trấn Đại Quan, lực lượng của tao là mạnh nhất. Mẹ kiếp, chúng mày chỉ có mấy chục người, còn dẫn theo một con đàn bà, vậy mà dám nói là tới cứu tao?"

"Chính vì loại người như chúng mày nên mới hủy hoại các khu vực ngoài Hoa Hạ đấy".

Lần này, người lên tiếng là Hồ Mị Nhi.

"Cô nói chuyện thì chú ý một chút, không nể tình cô là phụ nữ thì tôi bắn chết cô rồi", Sa Mãnh cười khẩy, còn không nhịn được ngắm nghía dáng người nóng bỏng của Hồ Mị Nhi.

"Láo xược!", Hồ Mị Nhi nổi giận nói.

"Thôi bỏ đi".

Lôi Tuấn thản nhiên nói: "Không cần thiết phải tranh chấp. Phái mấy người đi điều tra tình hình bên ngoài, những người còn lại tìm nơi nghỉ ngơi, chia một phần vật tư cho những người cần".

"Anh Tuấn, anh càng ngày càng tốt bụng rồi", Hồ Mị Nhi cười nói.

"Ở nơi này, chỉ cần là người Hoa, đồng thời không nổ súng với tôi, vậy thì đều là người phe mình".

Dứt lời, Lôi Tuấn đi về phía một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi.

Anh móc hai miếng sô cô la trong túi ra, đặt vào tay cậu bé ấy.

Cậu bé lập tức òa khóc.

Một bà mẹ chạy tới, quỳ xuống đất dập đầu.

Lôi Tuấn cay xè sống mũi, xoay người về chỗ cũ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận