Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trông thì có vẻ Sa Mãnh rất mạnh, nhưng đến cuối cùng anh ta chẳng làm gì cả.

Anh ta cũng nhìn ra được mấy chục người đi theo bảo vệ An Thanh không đơn giản.

Tiếc rằng với công lực năm sao của anh ta chưa đủ để nhìn ra cấp bậc của Lôi Tuấn và Hồ Mị Nhi.

Đoàn xe của Lôi Tuấn tập trung trong một góc.

Đa phần mọi người đều nằm nghỉ ngơi trên mặt đất.

Bọn họ là những cao thủ từng tham dự vô số cuộc chiến, biết tầm quan trọng của thể lực.

Trước khi phải chiến đấu, được ngủ lúc nào hay lúc ấy.

Lôi Tuấn ngồi hút thuốc một mình ở một góc.

Nhìn những đứa trẻ đáng thương ở đây, anh lại nhớ tới vợ con mình...

Lúc này, Hồ Mị Nhi và bốn cô gái trẻ đang phân phát vật tư cho nạn dân.

Vào thời điểm này và ở cái nơi như thế này, thức ăn và thuốc men là quý giá nhất, vậy nên sự xuất hiện của đội ngũ này cũng coi như giải quyết được vấn đề cấp bách, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

...

Trên tầng ba của bệnh viện.

Đây là một căn phòng thí nghiệm.

Tiến sĩ Hòa là một ông cụ lớn tuổi của nước Đại Độ.

Kể từ khi An Thanh tới, nơi này không có phút nào ngừng nghỉ. Mọi người liên tục làm việc một ngày một đêm, sắp có kết quả rồi.

Đây cũng là cơ hội cuối cùng, nếu vẫn thất bại thì tất cả sẽ nằm ngoài tầm kiểm sát.

"Thành công rồi!"

Một tiếng hoan hô đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh sáng sớm.

Tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều hưng phấn nhảy nhót hô hào.

Sau vô số lần thất bại, cuối cùng bọn họ cũng gặt hái được thành công. Đây sẽ là bước đột phá lớn của loài người, có thể xóa sổ căn bệnh hỏa liệt quái ác ấy.

"Tiến sĩ Hòa, tốt quá rồi", An Thanh ôm lão tiến sĩ và nói.

"Đúng thế, cuối cùng cũng thành công, nhưng tiến sĩ An, tôi có lỗi với cô".

Tiến sĩ Hòa đẩy An Thanh ra, hô thật to: "Mang thuốc chữa bệnh chạy mau..."

"Pằng", tiếng súng vang lên.

Giữa trán của tiến sĩ Hòa trúng một viên đạn, mất mạng ngay tại chỗ.

Tiếng reo hò trong phòng thí nghiệm biến thành tiếng hét sợ hãi.

Kẻ nổ súng là phó quan Độc Xà của Sa Mãnh, hắn ta cũng đang mặc áo blouse trắng.

An Thanh là võ giả ba sao, theo bản năng, cô ta công kích Độc Xà.

Nhưng Độc Xà là năm sao, đối với hắn ta, An Thanh chưa đủ trình để đánh với hắn ta.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, An Thanh đã bị đánh ngã xuống đất.

Độc Xà lại nổ súng bắn chết mấy bác sĩ, sau đó nhét một cái lọ nhỏ vào ba lô, đeo ba lô lên, đồng thời bắt An Thanh đi.

...

Lôi Tuấn chắp tay sau lưng, đứng ngoài cổng bệnh viện.

Hồ Mị Nhi cầm một thanh đao hình trăng khuyết, đứng đằng trước cách Lôi Tuấn khoảng ba mét.

Bên cạnh Hồ Mị Nhi là trưởng quan Sa Mãnh của đội an ninh.

"Độc Xà, mẹ kiếp, mày muốn làm gì hả?", Sa Mãnh quát to.

"Anh đừng có ngốc nữa. Thiên Minh Điện đã hứa trả tôi một khoản tiền kếch xù, anh làm chung với tôi đi. Bây giờ nước Đại Độ loạn như thế, ai có được thuốc chữa bệnh thì người đó là bá chủ, chúng ta sẽ phát tài to".

Lúc này, trên mặt Độc Xà ngập tràn sự hưng phấn.

Hắn ta nói không sai, cái lọ nhỏ trong ba lô của hắn ta có thể thay đổi mọi chuyện đang diễn ra trong đất nước này.

"Khốn kiếp, mau thả An Thanh ra, đưa thuốc chữa bệnh cho tao, tao sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì".

Mặc dù Sa Mãnh có phần cao ngạo và nông cạn, nhưng ít nhất anh ta vẫn rất xứng chức.

"Con bà nó, không biết điều! Cút hết cho tao, nếu không tao sẽ giết nó".

Khuôn mặt của Độc Xà dần trở nên dữ tợn, điên cuồng kêu gào thật to.

Đột nhiên, có mấy quả bom khói bị ai đó ném vào trong tường.

"Không ổn, bị tập kích", Sa Mãnh kêu to.

"Bảo người của mày ra coi cổng đi".

Hồ Mị Nhi bỗng túm lấy cổ áo của Sa Mãnh, lạnh lùng nói.

"Sao... Sao tôi phải nghe cô?", Sa Mãnh vô thức hỏi.

Hồ Mị Nhi vung tay lên...

Thanh đao hình trăng khuyết lóe lên tia sáng lạnh, bay đi ra ngoài, chém đứt cổ Độc Xà.

"Đây chính là lý do".

Hồ Mị Nhi đạp Sa Mãnh bay đi.

"Tôi... Đù!"

Sa Mãnh bị đạp lăn lốc trên mặt đất. Sau khi đứng lên, anh ta hoảng sợ nhìn Hồ Mị Nhi.

Lúc này, Hồ Mị Nhi đã cứu được An Thanh, đeo ba lô lên người cô ta.

"Giữ cho chặt".

Làm xong những chuyện ấy, Hồ Mị Nhi nhanh chân đi tới bên cạnh Lôi Tuấn.

Bốn cô gái trẻ tuổi đã triệu tập những nhân viên y tế may mắn sống sót lại một chỗ để bảo vệ bọn họ.

"Đồ vô dụng, không đi mau lên!"

Hồ Mị Nhi đột nhiên giơ tay lên, đánh ngã Sa Mãnh một lần nữa.

Sa Mãnh nhảy dựng lên, run rẩy nói: "Cô... Rốt cuộc cô là ai?"

"Giữ được mạng đi ra ngoài thì hãy hỏi", Hồ Mị Nhi cười lạnh nói.

"Tuân lệnh!"

Sa Mãnh như biến thành một người khác, lập tức đi chấp hành nhiệm vụ canh gác.

Sa Mãnh là chiến tướng năm sao, mặc dù hơi ngông cuồng, nhưng lại không phải kẻ ngốc.

Sau vài chiêu ngắn ngủi vừa rồi, anh ta đã áng chừng được rằng đối phương ít nhất cũng là một cao thủ sáu sao, thậm chí là bảy sao.

Trong toàn bộ Hoa Hạ, cao thủ như thế cũng là hiếm có.

Cô gái này lợi hại như thế, nhưng mới là cấp dưới của người ta.

Sếp của cao thủ bảy sao sẽ là ai đây?

Chẳng lẽ là còn hơn cả bảy sao?

Lúc này, trong lòng Sa Mãnh đã đưa ra kết luận, đó là bất kể thế nào cũng phải bám chặt lấy đội cứu viện mấy chục người này, bởi vì đi theo bọn họ thì mới có khả năng sống sót.

Nhưng anh ta không biết rằng, Hồ Mị Nhi đã đột phá bảy sao rồi.

Cô ta chẳng những đã vượt mốc bảy sao, mà còn là một hồn giả hiếm thấy.

Lôi Tuấn thì đã đột phá tám sao từ lâu, hồn võ song tu.

Tám sao là Thiên Thần, chín sao là Thần Vương, mười sao là Thần Thánh.

...

"Tình hình sao rồi?", Hồ Mị Nhi hỏi một cấp dưới.

"Báo cáo trưởng quan, ngoài bệnh viện đang rất loạn, toàn bộ trấn Đại Quan đều nghe thấy tiếng súng, nhưng tạm thời vẫn chưa phát hiện ra quân địch. Bom khói vừa rồi chắc là để tiếp ứng tên kia".

"Được, thông báo các anh em, lập tức chiếm lĩnh tất cả các vị trí ở trên cao".

"Tuân lệnh".

Cấp dưới nhận lệnh, lập tức đi chấp hành.

Những người mà Lôi Tuấn dẫn tới đều là cao thủ trong số các cao thủ, còn là cùng một đội ngũ nên vô cùng ăn ý.

Đã thế còn ở trước mặt Điện Chủ, ai nấy đều tập trung tinh thần, chỉ thoáng chốc đã chiếm lĩnh bệnh viện.

Lúc này, hơn một trăm người của Sa Mãnh đều chạy tới cổng chính.

"Anh Tuấn, anh có lệnh gì không?", Hồ Mị Nhi nhẹ giọng hỏi.

"Bên ngoài có quá nhiều nạn dân, nếu chúng ta ra ngoài lúc này, đánh nhau ở trên đường thì chẳng khác nào tai nạn với cái thị trấn này", Lôi Tuấn bình tĩnh nói.

"Không sai, phương án này không khả thi", Hồ Mị Nhi nói.

"Tạm thời cứ thủ ở đây đã, xem kẻ địch rốt cuộc là ai".

"Được, để tôi phái thêm người ra ngoài".

Hồ Mị Nhi nhận lệnh, lập tức đi sắp xếp.

"Không sao chứ?", Lôi Tuấn quay đầu hỏi An Thanh.

"Em không sao, cảm ơn", An Thanh lễ phép nói.

"An Thanh, bây giờ em là bác sĩ cứu người, chứ không phải giết người, vậy nên em nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của anh, như thế mới ổn thỏa", Lôi Tuấn kiên quyết nói.

"Được!"

Thấy Lôi Tuấn bình tĩnh như thế, An Thanh xốc lại tinh thần.

Đột nhiên, một tiếng vang kéo dài vọng lên tận trời cao.

Một quả pháo phản lực bắn từ ngoài tường vào.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận