Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiên Vương Điện Hạ trở lại

Bức tường quanh bệnh viện vô cùng kiên cố.

Có lẽ nó được xây dựng là để phòng thủ.

Ngoài tường, nạn dân cực kỳ hỗn loạn, tất cả đều đang liều mạng chạy trốn.

Vì sao bọn họ lại hốt hoảng như vậy?

Bởi vì tổ chức đang rất nổi danh gần đây - Thiên Minh Điện tới.

Không sai, người dẫn quân tấn công chính là Tiêu Lăng Thiên.

Theo nguồn tin đáng tin cậy, hắn ta biết một vị Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện đích thân dẫn quân tới cứu viện.

Đối với Tiêu Lăng Thiên, cơ hội này có thể nói là ngàn năm mới có một.

Cho dù chủ thuê là cô Hạ không ra lệnh, Tiêu Lăng Thiên cũng sẽ tới.

Lúc này, toàn bộ trấn Đại Quan đã bị bao vây. Hắn ta ảo tưởng ra chuyện mình bắt được một vị Thiên Vương, chắc chắn Thiên Minh Điện sẽ vang danh. Đến lúc đó, sẽ có nhiều người tìm tới hơn, việc đối đầu với Thiên Vương Thần Điện cũng trở nên dễ dàng.

"Mẹ kiếp, kẻ nào cản đường, kẻ đó phải chết! Xông vào cho tôi!"

Phía xa xa, Tiêu Lăng Thiên ở trên xe chỉ huy, ngông cuồng hô to.

"Các anh em, theo tôi, lên!"

"Cầm vũ khí xông vào..."

Có Điện Chủ đích thân trấn giữ, hai chỉ huy giữ chức Minh Vương dốc hết toàn bộ sức lực.

Lần này, Tiêu Lăng Thiên dẫn mười ngàn người tới.

Chỉ chớp mắt, gần như có đến năm ngàn người đồng thời công kích.

"Nổ súng..."

Sa Mãnh thủ ở cổng, anh ta ra lệnh một tiếng.

Đằng sau những túi cát phòng ngự ở cổng, vô số khẩu súng máy bắt đầu xả đạn...

Chỉ là nhiệm vụ giữ cổng, Sa Mãnh còn có thể chấp hành được. Dù sao nhiệm vụ này khá đơn giản, chỉ cần có đủ đạn, quân địch không thể xông vào dễ dàng như thế được.

Tình hình thực tế cũng đúng là như thế.

Sa Mãnh có đầy đủ đạn dược, cuộc tấn công lần đầu tiên của Tiêu Lăng Thiên nhanh chóng thất bại.

Dù sao, người chưa tới bốn sao không có đủ năng lực để né được đạn.

Số người bị thương và mất mạng quá nhiều, dẫn đến tình trạng chạy trốn hỗn loạn.

"Tiếp tục xông lên! Xông lên! Mẹ kiếp!", Tiêu Lăng Thiên gầm thét.

"Lão đại, như thế này là chịu chết đấy! Chi bằng để tôi dẫn một đội đi vòng ra phía sau, leo tường vào trong, sau đó phối hợp tấn công cả trong lẫn ngoài".

Minh Vương mới nhậm chức này có biệt hiệu là Bát Hầu.

Tên này có một khuôn mặt xấu xí, vốn là một sát thủ bình thường, chỉ bốn sao mà thôi, nhờ có tốc độ nhanh nên thường xuyên lập công sau khi gia nhập vào Thiên Minh Điện.

Bây giờ Thiên Minh Điện đang cần Minh Vương, bởi vậy hắn mới có cơ hội này.

Mà trên thực tế, Minh Vương của Thiên Minh Điện cũng chỉ là đội trưởng của một đội tám trăm đến một ngàn người mà thôi.

"Tốt! Bát Hầu, chỉ cần cậu vào được, tôi sẽ ghi công đầu cho cậu", Tiêu Lăng Thiên cười nói.

"Điện Chủ yên tâm, hãy xem tôi đây!"

Bát Hầu đắc ý hô to với cấp dưới: "Các anh em, theo sát tôi. Điện Chủ nói rồi, xông vào đó có rượu, có thịt, có gái xinh, tất cả mọi người đều được thăng chức một bậc. Theo tôi, lên..."

Bát Hầu chẳng có bản lĩnh gì lớn, nhưng khả năng kêu gọi khá tốt.

Thế là một đội khoảng bảy, tám trăm người vòng ra phía sau bệnh viện.

Đằng sau bệnh viện căn bản không có cửa vào.

Kế hoạch của Bát Hầu là để khu vực cổng trước thu hút hỏa lực, đằng sau dùng móc câu trèo tường lên.

Trên nguyên tắc thì chiến thuật đơn giản này sẽ có hiệu quả.

Tiếc rằng, đối với những người khác nhau thì cách chết cũng khác nhau.

Khi cổng trước phát động tấn công một lần nữa, Bát Hầu cũng bắt đầu hành động.

Ngay tức khắc, mười mấy cái móc ném lên không trung, ghim chặt vào tường.

"Lên!"

Bát Hầu thở phù một tiếng, bắt lấy dây thừng trước.

Khinh công của hắn không tệ, chỉ bật chân mấy lần mà đã thành công lên trên rồi.

Nhưng hắn vừa đứng vững thì có một bàn tay lớn bỗng túm lấy hắn, ném vào phía trong tường.

Bát Hầu hét lên thảm thiết, ngẩng phắt đầu lên xem.

Hắn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của một cô gái.

"Mày có muốn chết không?", Hồ Mị Nhi cười gằn hỏi.

"Tôi... không muốn", Bát Hầu vô thức trả lời.

"Vậy thì hãy khai hết tình hình của chúng mày ra".

Một cao thủ đi tới, xách tên Bát Hầu đem trên mặt đất lên, lập tức bẻ gãy một cánh tay của hắn.

"A..."

"A a a..."

Trong lúc Bát Hầu gào thét, trên bức tường phía sau bệnh viện cũng vang lên vô số tiếng hét.

Tưởng rằng cấp trên vào rồi, các anh em của hắn ra sức trèo lên trên.

Nhưng lên trên rồi, bọn họ mới phát hiện ra, điều đang chờ đợi mình là một loạt cao thủ cầm dao, đồng thời những người này còn có tốc độ nhanh, lực công kích mạnh, chém giết trái phải.

Thoắt cái, những kẻ trèo lên tường đều không thoát được.

Có mấy tên rơi xuống, bị đạn bắn trúng giữa trán.

"Có mai phục, chạy mau!", một tên hô to.

"Đến thì cũng đến rồi, ở lại đi!"

Một đội trưởng ở trên tường hét lớn một tiếng, nhảy xuống bên dưới, theo sau còn có bảy, tám cao thủ năm sao.

Mấy trăm người đi theo Bát Hầu tới lập tức biến thành kiến trong vạc dầu, hỗn loạn va đụng vào nhau, không ngừng bị đuổi giết... Nhiều người như vậy đối đầu với chưa tới mười người, ấy thế mà không ai dám phản kháng?

Người của Thiên Vương Thần Điện giết một nửa quân địch chỉ trong thoáng chốc.

Thế nhưng bọn họ không đuổi theo, mà là quay lại trên tường.

"Mày là ai?"

Bát Hầu bị ném xuống dưới chân Lôi Tuấn, anh thản nhiên hỏi.

"Đại vương tha mạng, tôi... tôi chỉ là một tên rác rưởi thôi, hãy quăng tôi đi!"

Chưa làm gì đã mất một cánh tay, Bát Hầu kết luận Lôi Tuấn là một Thiên Vương, bởi vậy bắt đầu cầu xin.

"Nói nhảm nhiều thật đấy, tao hỏi mày là ai!", Lôi Tuấn hỏi lại lần nữa.

"A..."

Không đợi Bát Hầu trả lời, một cái chân của hắn đã bị chém đứt.

"Tôi là Bát Hầu, chuyện không liên quan đến tôi, tất cả là do tên điên Tiêu Lăng Thiên bảo tôi tới. Đại vương tha mạng, tôi có thể giúp các anh, tôi đầu hàng, xin hãy tha mạng..."

"Tiêu Lăng Thiên tới à?", Lôi Tuấn hỏi.

"Đúng thế, hắn đang chỉ huy".

"Bao nhiêu người?"

"Mười ngàn người".

"Mày còn biết gì nữa?", Lôi Tuấn lại hỏi.

"Báo cáo đại vương, tôi chỉ là một con tép riu thôi, thật sự không biết gì khác".

Bát Hầu sợ vỡ mật, run rẩy một lúc rồi tè cả ra quần.

"Quăng hắn ra ngoài".

Hồ Mị Nhi đứng bên cạnh chán ghét nói.

Có cao thủ lập tức bước tới.

"Khoan đã".

Lôi Tuấn nói với tên Bát Hầu đang bị xách lên: "Tao không giết mày, mày ra ngoài nói với Tiêu Lăng Thiên rằng Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện đang ở đây, bảo hắn tấn công mạnh lên tí, nếu không thì thật nhàm chán".

"Anh... nói cái gì?", Bát Hầu trố mắt hỏi.

"Chuyển lời nhầm một chữ, ắt phải chết", Lôi Tuấn lạnh lùng nói.

"Hu hu..."

Bát Hầu gào khóc, vừa bị người kéo đi, vừa nói không ngừng nghỉ: "Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện đang ở đây, tấn công mạnh lên tí, nếu không thì thật nhàm chán".

"Mị Nhi", Lôi Tuấn nhẹ giọng gọi.

"Anh Tuấn?"

"Cô dẫn cặp song sinh tới chỗ Tiêu Lăng Thiên xem sao. Nếu hắn chỉ dẫn mười ngàn người tới, cho dù không giết được hắn thì chúng ta cũng sẽ tóm gọn được mười ngàn người này, coi như cho hắn một đòn phủ đầu".

"Tôi hiểu!"

Hiểu rồi thì đương nhiên là phải lập tức chấp hành.

Hồ Mị Nhi dẫn cặp song sinh nhảy xuống tường. Thu Thực và Đông Duyệt đứng ở sau lưng Lôi Tuấn.

"Lôi Tuấn, sao rồi?"

An Thanh đi ra bệnh viện, rảo bước tới sau lưng Lôi Tuấn.

"Bọn họ không vào được, nhưng nếu chúng ta ra ngoài, nạn dân sẽ gặp nạn", Lôi Tuấn nói.

"Em hiểu, uống nước đi!"

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận